Nhiều lắm cũng chỉ tương đương với Đà Nẵng thôi.
“Tôi thử xem…”
Hồ Yên cũng không dám chắc vhm có quay.
đầu lại hay không.
Chì có thể cố gắng hô lên một câu: Giang, anh qua đây một chút.
”
vhm nghe thế, nhìn Húc Phú đã hôn mê, buông lỏng tay ra.
Trước mặt nhiều người thế này mà thật sự xử.
lý Húc Phú, đoán chừng cũng phiền phức.
Cuối cùng, anh vẫn tha cho Húc Phú một mạng.
Nghe được Hồ Yên gọi, anh không quay đầu lại ngay mà nhìn Lý Vân Thiên trước.
Lạnh lùng nói: “Chuẩn bị xong chưa?”
Lý Vân Thiên sững sỡ: “Hà?”
Dứt lời, vhm trực tiếp tung một cú đá.
Rầm!
Lý Vân Thiên không ngỡ, người này lúc ra tay lại không cho người ta có thời gian chuẩn bị thế.
Cà người bay ra ngoài tận mấy mét, ngay cả dịch dạ dày cũng tuôn ra.
Lý Vân Thiên nghiêng đầu một cái, trực tiếp.
hôn mê bất tình.
vhm vẫn còn nương chân, nếu không một cước vừa rồi có thề lấy mạng anh ta.
Tất cả đều sợ ngây người.
Việc này…
Cái tên vệ sĩ này cũng phô trương quá.
Trước mặt nhiều người có quyền thế như vậy.
mà còn dám ra tay.
Nhưng Võ Mạnh Thanh thì không nghĩ thế, cậu Minh muốn đánh ai giết ai, có ngưỡi nào dám đến can ngăn chứ.
Bây gið, ông ta chỉ muốn nhìn một chút, xem người này có phải cậu Minh hay không.
“Tổng giám đốc Yên, tôi giải quyết xong rồi.
’ Vừa nói, vhm vừa quay đầu lại.
Mà ngay khi nhìn thấy mặt vhm, hai chân Võ.
Mạnh Thanh như nhũn ra, suýt chút nữa thì quỳ trên mặt đất.
“Cậu… cậu Minh?”
“Sao cậu lại ð đây?”
‘Võ Mạnh Thanh run rầy nhìn vhm.
Còn vhm thì cau mày nhìn lại ông ta.
“Ông biết tôi à?”
Lúc nghe tới câu này, Võ Mạnh Thanh liền sừng sốt một chút.
Đây là ý gì?
Chẳng lẽ cậu Minh không biết mình?
Không thể nào.
“Cậu Minh, cậu thực sự không nhận ra tôi em”
‘Võ Mạnh Thanh thận trọng hỏi một câu.
Những ngưỡi bên ngoài thì hoàn toàn không hiểu.
Người này không phải là vệ sĩ của Hồ Yên sao?
Sao tổng giám đốc Thanh lại cung kính với anh ta như thế?
Giống như chuột thấy mèo, sợ hãi vô cùng.
“Tổng giám đốc Thanh, có… có phải ông nhận nhầm ngưỡi không, anh ta là vệ sĩ của tôi, Tần Giang, không phải tên Minh đâu.
”
Hồ Yên có chút nghỉ hoặc nhìn Võ Mạnh Thanh, có phải nhìn nhầm người rồi không.
Võ Mạnh Thanh lầm bẩm trong miệng, không thể nào! Tuyệt đối không sai đượ!
c Trên thế giới này sao lại có hai người giống nhau như đúc được.
“Không nhận ra.
”
vhm lắc đầu.
Võ Mạnh Thanh nghe được câu trà lời của vhm thì cau mày.
Chẳng lẽ cậu Minh không muốn để lộ thân phận của mình?
Hay là có chuyện quan trọng phải làm?
Cho dù thế nào, ông ta cảm giác mình không thể đề lộ thân phận của cậu Minh.
Ông ta gượng cười, chậm rãi nói: “Không ờ, lớn tuổi rồi, cũng có lúc nhìn nhầm người Võ Mạnh Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng trong mắt mọi người không khác gì nói đùa.
Nhìn nhầm ngưỡi sao?
Bọn họ cũng không tin người đứng hàng nhân vật có địa vị cao như Võ Mạnh Thanh lại có thể nhìn nhầm người.
Khả năng duy nhất là ông ta không muốn đề.
lộ thân phận thật của người này.
Cho dù thế nào, người này cũng không giống như người có thân phận địa vị gì Hồ Yên cũng hồ đồ luôn rồi, người này thật sự tên là Tần Giang sao?
Vừa rồi nghe Võ Mạnh Thanh nói như thể, hình như cũng không phải.
Cô cũng không tin Võ Mạnh Thanh sẽ nhận nhầm người.
“Đúng rồi, tổng giám đốc Yên, vị này là vệ sĩ của cô à?”
“Nếu tôi đã có duyên nhận nhằm người ta như vậy thì lần hợp tác này tôi sẽ ký với công ty của cô.
”