Cô ấy đổi cho anh một bộ quần áo khác, nếu không cận vệ của mình chỉ mặc bộ quần áo mấy trăm đồng nhất định có thể bị người khác cười nhạo.
Vết thương của Hồ Yên cũng đã khép miệng lại rất nhau.
Không có trở ngại, mặc áo lông, người ngoài sẽ không nhìn thấy.
Bên trong một cửa hàng vest cao cấp, Hồ Yên tự mình chọn cho Vũ Hoàng Minh mấy bộ vest cao cấp.
Không thề không nói, người đẹp vì lụa ngựa đẹp vì yên.
Thay sang một bộ vest hàng hiệu, khí chất của Vũ Hoàng Minh đã biến hóa đến nghiêng trời lệch đất.
Ngay cả người bán hàng phụ trách ð đó cũng nhìn trợn mắt.
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, thường xuyên nhíu mày, làm cho người ta có cảm giác thành thục.
“Như vậy mới đúng chứ, mang ra ngoài cũng cho tôi mặt mũi.
”
Trong lòng Hồ Yên vui vẻ, sở dĩ dẫn Vũ Hoàng Minh đi mua quần áo là vì cha của cô ấy sắp đến.
Tạm thời kéo anh đi làm bạn trai cô ấy vậy.
Cô cảm giác cha mình không vừa lòng hoàn toàn, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Đối với việc làm của Hồ Yên, Vũ Hoàng Minh không có cảm giác kìa.
Cô bé này nhất định có việc muốn nhờ.
Anh còn tính thứ sáu hôm nay đi xem Nguyệt Nhi ở trường như thế nào, hiện tại xem ra ngày mai mới đi được.
“Tổng giám đốc Hồ, được rồi chứ?”
Vũ Hoàng Minh nhìn bộ vest vàng đen trên người, có chút bất đắc dĩ.
Giá bộ vest này hơn ba trăm năm mươi triệu.
Cũng quá quý rồi.
“Được rồi, đi thôi.
”
Hồ Yên lấy ra thẻ ngân hàng, đề người bán hàng quẹt rồi dẫn Vũ Hoàng Minh rời đi.
Nhưng Vũ Hoàng Minh thất thần, không lấy túi sao?
“Anh làm gì vậy?”
Hồ Yên nhìn anh muốn đi phòng thay đồ, khuôn mặt nhỏ nhắn sửng sốt.
“Đương nhiên là thay ra, chẳng lẽ mặc như Vậy sao?”
Hồ Yên vỗ đầu: “Còn không thì sao?”
“Được rồi”
Vũ Hoàng Minh bất đắc dĩ đi theo Hồ Yên rời khỏi cửa hàng vest.
Hơn nữa cô bé có vẻ rất hường thụ.
Cô ấy lập tức nắm cánh tay anh, giống như hai người yêu nhau.
Khi hai người xuất hiện, lập tức hấp dẫn sự chú ý của người qua đường.
“Tổng giám đốc Yên, tôi đã biết, chuyện này cô đã nói mười lần rồi”
Khi lên xe, anh mới biết được Hồ Yên muốn anh giả làm bạn trai cô ấy.
Lần này đi đến nhà hàng kia là vì gặp ba của Hồ Yên.
Mà ba của cô ấy là một trong số ít đại tướng của Bắc Sơn.
“Không phải là tổng giám đốc Yên, phải gọi là Yên Nhi!”
Hồ Yên vội vàng sửa lại cho đúng.
Vũ Hoàng Minh trầm mặc, sau đó sửa lại: “Được, Yên Nhi”
Lúc này Hồ Yên mới lộ ra tươi cười mỹ mãn.
Nửa tiếng sau, ð nhà hàng La Phù Cung.
Tầng mười hai, phòng 1266.
Hồ Yên kéo cánh tay Vũ Hoàng Minh, đứng ở cửa phòng.
“Đợi lát nữa đi vào, ăn nhiều cớm một chút, không nói nhiều nhé?”
Hồ Yên đỏ mặt, nhẹ nhàng mỡ miệng.
Vũ Hoàng Minh gật đầu, tò vẻ biết.
Sau đó, cô ấy đầy ra cửa phòng.
Hai người nhìn thấy giữa phòng có một ông sau là một người đàn ông lạnh lùng.
Ông già này là ba của Hồ Yên, Hồ Trung.
Hồ Trung chậm rãi ngầng đầu, nhìn về phía cửa.
Vừa nhìn thấy, ông trơn tròn mắt!.