“Minh Vương, ngài thực sự không về cùng tôi sao?”
Vẻ mặt Hồ Trung khó xử, bây giờ Bắc Cảnh cần phải có Vũ Hoàng Minh trấn giữ thì mới có thể làm yên ổn lòng quân.
Bời vì Chiến Long quân là quân chủ lực của Bắc Cảnh.
Nếu nổ ra chiến tranh, vậy hậu quả thực sự khôn lưỡng.
Tin chắc rằng, những nhân vật lớn ở trên đó đều biết được tính nghiêm trọng của vấn đề này, nếu không thì cũng đã không thông báo tin tức.
“Tôi đã nói rồi.
Tôi thực sự không phải Minh Vương gì cả, có lẽ là người đó có gướng mặt giống tôi mà thôi”
‘Vũ Hoàng Minh cười khổ, anh đã mất đi quá nhiều ký ức rồi.
Bây giờ vẫn còn chưa bình phục lại như.
trước.
Những người mà anh biết, cũng chỉ có vài người đó mà thôi.
Cho dù anh thật sự là Minh Vương đó, bây gið đi Bắc Cảnh, thì có thể làm gì?
“Nếu đã như vậy, tôi chỉ có thể quay về báo.
cáo với cấp trên rồi”
Hồ Trung lắc đầu, ông ấy thực sự không hiểu tại sao Minh Vương lại biến thành bộ dạng như bây gi.
ất trí nhớ vậy.
Không hề nhớ lấy một chút chuyện mà trước.
đây đã từng xảy ra.
“Bác trai đi ạ”
‘Vũ Hoàng Minh gật gật đầu.
Hồ Trung nhìn sâu vào con gái mình một cái, sau đó mới cùng vệ sĩ rời khỏi khách sạn.
Đợi đến sau khi ông ta đi khỏi, Hồ Yên mới trợn to mắt nhìn chằm chằm vào Vũ Hoàng Minh.
Trong mắt cô ấy, cho dù Vũ Hoàng Minh là Minh Vương đi chăng nữa, bây giờ anh vẫn là vệ sĩ bên cạnh mình.
“Anh nói đi, tại sao lại lừa tôi?”
Hồ Yên có chút tức giận, trên mặt mang một tia ấm ức.
Gương mặt Vũ Hoàng Minh hiện về bó tay: “Tôi thật sự không lừa cô, tôi chỉ là…
Anh không biết nên giải thích với Hồ Yên thế nào.
Chuyện này nói ra rất dài.
“Chỉ là cái gï?”
Hồ Yên bày ra một vẻ mặt nhất định phải truy hỏi đến cùng.
“Tôi chỉ là mất trí nhớ rồi.
Khi nghe xong câu này, Hồ Yên sững sờ tại chỗ.
Trong đầu cô tường tượng ra rất nhiều cái cớ mà Vũ Hoàng Minh có thể lấy bừa một cái đề nói qua loa với cô.
Nhưng lại không ngỡ, đối phương lại lấy lý do này.
Hơn nữa, dáng về của đối phương hình như là không gạt cô.
“Anh… thật sự là mất trí nhớ rồi?”
Trong ánh mắt của Hồ Yên hiện lên một chút nghỉ ngỡ.
Dù sao thì, một người bình thường sao có thể nói mất trí là mất trí được.
“Ừm, những chuyện đã xảy ra trước đây, tôi đều không nhớ nữa.
Thỉnh thoảng sẽ tái hiện một số hình ảnh mà thôi.”
“Qua lời nói của em gái, tôi mới biết tôi được bọn họ mò lên từ Hoàng Hà.”
“Sau khi bọn họ kéo tôi lên, tôi đã hôn mê suốt mấy ngày liền”
Vũ Hoàng Minh không định giấu Hồ Yên.
Chuyện này nói hay không nói thì cũng không có ảnh hưởng gì cả.
Trước đây không nói, vì anh không muốn người khác biết mình bị mất trí nhớ.
Nghe đến đây, cuối cùng Hồ Yên cũng hiều.
Hóa ra em gái trong lời của Vũ Hoàng Minh không phải là em gái của anh, mà là ân nhân cứu mạng của anh.
“Tôi hiểu rồi.
Nhưng mà, sao anh lại xuất hiện ð Hoàng Hà?”
Cô cảm thấy rất khó hiểu.
Minh Vương là một sự tồn tại rất mạnh mẽ ở Bắc Sơn đấy.
Sao lại có thể xuất hiện ð Hoàng Hà, rồi lại còn bị người ta vớt lên chứ?
Nghe vậy, Vũ Hoàng Minh lắc đầu.
“Tôi cũng không biết.
Lúc tôi tình lại đã ở trong nhà của em gái rồi.
Tôi sống ở đó không bao lâu thì em ấy đi học, ông nội bảo tôi đưa em đến trường, tiện thể đến thành phố tìm người thân”
“Có điều, người thân thì không tìm thấy, ngược lại lại trở thành vệ sĩ của cô.”
Nói xong, ánh mắt của Vũ Hoàng Minh rơi xuống trên người Hồ Yên.
Người phía sau đỏ bừng mặt, ban đầu cô ấy còn định quyến rũ cái tên này.
Vốn cho rằng anh ta là một người đàng hoàng cơ chứ.