Nhưng bây giỡ, người đàn ông chân chất đó bỗng biến thành một sự tồn tại dưới một người trên ngàn người.
“À ðm… Anh muốn tìm người thân của anh, hay là…”
Hồ Yên hơi căng thẳng nhìn Vũ Hoàng Minh, thật ra trong lòng cô ấy đã này sinh một chút tình cảm với Vũ Hoàng Minh rồi.
Cô ấy vừa hy vọng Vũ Hoàng Minh có thề ð lại, vừa hy vọng anh ấy rời đi.
Ý nghĩ rối rắm này thỉnh thoảng cứ luần quần trong đầu.
“Tạm thời tôi chưa muốn rời đi.
Tôi bây giờ chỉ là vệ sĩ của cô mà thôi, những chuyện khác.
không liên quan đến tôi”
Vũ Hoàng Minh nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang rối rắm của Hồ Yên, khẽ mìm cười.
Nhưng Hồ Yên lại không nghĩ như vậy.
Nếu ba biết Vũ Hoàng Minh đang ở đây thì sau khi trờ lại Huế nhất định sẽ báo cho những nhân vật cấp.
cao hơn, Đến lúc đó, một nhóm đông các nhân vật tầm cỡ sẽ xuống thành phố Quý Thành.
Cảnh tượng ấy, cô chỉ nghĩ một chút thôi đã thấy đáng sợ rồi.
“Tôi…
Lời còn chưa nói hết câu thì điện thoại di động của Vũ Hoàng Minh đã reo lên.
Anh cầm lên nhìn, là một số lạ.
Ốt Anh thấy có chút kỳ lạ, vì số điện thoại của anh ngoại trừ Hồ Yên thì cũng chỉ có Nguyệt Nhỉ biết thôi Không lế là bạn của Nguyệt Nhỉ?
*A lô?”
Bên kia điện thoại vang lên giọng nói gấp.
gấp của Tô Liên: “Anh Giang, anh mau sang trường đi.
Nguyệt Nhi ra ngoài với tên Lâm Hàn kia rồi.
Nguyệt Nhi còn nói là tối nay không về ký.
túc xá ngủ nữa!”
Nghe đến đây, mặt Vũ Hoàng Minh lập tức.
sa sầm.
“Được, bây gið anh đến đây.
Phiển các em đứng ở cồng trường chỡ anh một chút.”
Nói xong, Vũ Hoàng Minh liển cúp điện thoại “Tổng giám đốc Hồ, tôi muốn mượn xe cô đi một chút.
Em gái tôi xảy ra chút chuyện bên trường đại học, tôi muốn qua đó xem thử”
Anh quay đầu nhìn Hồ Yên, trong mắt có chút sốt ruột.
“Em gái tôi xảy ra chuyện?”
“Đừng nóng này, chúng ta cùng đi”
Hồ Yên thấy cảm xúc của Vũ Hoàng Minh cũng thay đổi thì biết chắc rằng anh không nói “Được!”
‘Vũ Hoàng Minh cũng không từ chối.
Hai người xuống lầu, lái xe chạy thẳng tới đại học Quý Thành.
Bên ngoài đại học Quý Thành.
Tô Liên và Băng Thư đang lén lút đi theo sau lưng Tần Nguyệt Nhi và Lâm Hàn.
Hai người hận không thể lôi Lâm Hàn ra đánh cho một trận, tên này dám táy máy tay.
chân với Tản Nguyệt Nhi, đúng là chọc người ta giận đến phát hỏa.
Hết lần này tới lần khác Nguyệt Nhi đều không dám phản kháng, mặc cho đối phương táy máy tay chân, chỉ cúi đầu không nói gì.
“Khinh người quá đáng!”
“Chờ tí nữa anh Giang tới, chắc chắn sẽ hung hăng đánh cho tên này sợ mất mật!”
Tô Liên nắm chặt tay, gướng mặt thanh tú đầy sự giận dữ.
Băng Thư cũng lạnh mặt: “Chuyện này nếu không phải vì Âu Dương Mỹ lắm mồm thì Nguyệt Nhi cũng sẽ không đi tìm Lâm Hàn, muốn trách thì trách cô ta đấy!”
Tô Liên nghe xong thỉ cũng giận dữ nói: “Đúng thế! Làm gái còn muốn lập đền thờ trinh tiết, thật đáng giận mà.
Ai mà không biết chắc.
còn nghĩ là cô ta có lòng tốt đấy!”
Nếu không phải tại Âu Dương Mỹ, Nguyệt Nhi cũng sẽ không bị Lâm Hàn sàm sỡ, càng không có chuyện tối nay không về kí túc xá.
Cuối cùng, tất cả nguyên nhân đều là vì Âu Dương Mỹ.
“Trước tiên đừng nghĩ cái này, cứ đuổi theo Nguyệt Nhi đã.
Không thề để tên súc sinh Lâm Hàn này thành công được!”
Băng Thư kéo Tô Liên đi, đuồi kịp theo Lâm Hàn và Tần Nguyệt Nhi.
Nhưng mà, sau khi các cô rời đi không lâu, Âu Dương Mỹ bước ra từ một chỗ cách đó không xa, trên mặt là một nụ cưỡi nhạt.
Sau đó, cô ta cảm điện thoại gửi cho Lâm Hàn một tin nhắn ngắn.
Lâm Hàn đang ôm bà vai Tần Nguyệt Nhi, mặt mày vui vẻ.
Tay cậu ta thỉnh thoảng lại vuốt ve bỡ vai Tần Nguyệt Nhi, làn da mềm mượt kia đúng là làm người ta thích đến không muốn buông tay.
Đột nhiên, điện thoại cậu ta reo lên một tiếng.
Lấy ra nhìn một chút, mặt cậu ta lập tức trầm xuống, sau đó lại nỡ một nụ cười nhạt.
“Muốn phá chuyên tốt của tôi à, nằm mơ!”