Bên trong phòng bệnh.
Hồ Yên và mấy người Đông Hoàng Hải đang nghe Tần Nguyệt Nhi kể lại những sự việc đã xảy ra trước đó.
Lúc này, ba người Đông Hoàng Hải mới biết thì ra là Vũ Hoàng Minh đã mất trí nhớ.
Bây giờ anh có thể nhớ được rất ít thứ.
"Đúng rồi, mấy người là?"
Tần Nguyệt Nhi nói xong, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt nhìn ba người Đông Hoàng Hải.
Cả ba nhìn nhau, rồi từ tốn nói: "Tôi là anh trai anh ấy - Đông Hoàng Hải, hai người này là Nhị Ngưu và Nguyệt Thường, là em trai và em gái của anh ấy"
Ánh mắt Tần Nguyệt Nhi hiện lên một chút hâm mộ.
Không nghĩ tới, anh Giang vẫn còn có anh chị em.
Tuy nhiên, trong lòng cô ấy như thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Ít ra, anh Giang cũng đã tìm thấy người thân của mình.
Chỉ là cô ấy vẫn cảm thấy có một chút không thoải mái, bây giờ anh Giang vẫn chưa khôi phục trí nhớ, cho nên vẫn chưa nhận ra được bọn họ.
"Cô Nguyệt Nhi
Nam Nguyệt Thường bước đến bên giường, nắm lấy tay của Tần Nguyệt Nhi.
"ít nhiều gì cũng phải cảm ơn cô và ông nội đã chăm sóc cho anh Hoàng Minh trong khoảng thời gian này, tôi thực sự không biết phải tạ ơn hai người như thế nào"
"Những thứ này xem như là một chút tấm lòng của chúng tôi, mong cô đừng từ chối, mọi thứ đều là cô xứng đáng được nhận!".
Nói xong, Nam Nguyệt Thường đưa một chiếc thẻ ngân hàng vào tay Tần Nguyệt Nhi.
Tần Nguyệt Nhi theo bản năng muốn từ chối, tuy nhiên cô ấy nhìn thấy ánh mắt của đối phương như muốn nói, không cần từ chối.
Bất đắc dĩ, Tần Nguyệt Nhi chỉ có thể cầm lấy tấm thẻ này.
"Tổng giám đốc Yên, trong khoảng thời gian này đã làm phiền đến cô rất nhiều, Hoàng Minh bây giờ không biết anh ấy đã đi đâu.
Chờ đến khi anh ấy tỉnh dậy, nếu anh ấy đến gặp cô, làm phiền cô, nhất định phải gọi điện thoại cho tôi"
Khi Đông Hoàng Hải nói chuyện, anh ta cúi đầu thật sâu trước mặt Hồ Yên.
Đây có thể coi là sự cảm ơn của anh ta đối với Hồ Yên.
Ít nhất, Hồ Yên đối xử khá tốt với Vũ Hoàng Minh.
"Mọi người đừng quá khách sáo, đây là điều tôi nên làm"
Hồ Yên đỏ mặt cười, cô ấy cúi đầu có chút xấu hổ.
Việc này có thể xem là gặp phụ huynh không?
Thấy cô ngại ngùng như vậy, Đông Hoàng Hải ngay lập tức đã biết trong lòng cô gái đang nghĩ gì.
Tuy nhiên, anh ta cũng không giải thích.
Rốt cuộc, cũng không thể làm xấu mặt người nhà mình.
"Nên là như vậy.
"
"Tổng giám đốc Yên không thiếu tiền, cái này xem như là thành ý của tôi, nếu không có chuyện gì, tổng giám đốc Yên cũng có có thể đeo trên người, nó còn có tác dụng an thần"
Trong khi nói chuyện, Đông Hoàng Hải lấy ra một mặt dây chuyền nhỏ bằng ngọc bích trên tay mình đưa cho Hồ Yên.
Hồ Yên cũng không khách sáo, sau đó cô ấy ngượng ngùng cười nói: "Cám ơn"
Đồng Hoàng Hải lại bước đến bên giường, "Nguyệt Nhi, tôi cũng không có gì để tặng cô, đồ vật nho nhỏ này, cô cầm đi, nó có thể may mắn"
Nói xong, anh ta từ trong lòng lấy ra một tấm ngọc nhỏ.
Sợi chỉ đó từ trong tay Nam Nguyệt Thường được đưa đến cổ của Tần Nguyệt Nhi.
"Anh Hải, các anh chị cứ thế này, em sẽ rất ngại ngùng"
Tần Nguyệt Nhi không ngờ anh em của anh Giang lại khách sáo như vậy.
Chỉ trong vài phút, ít nhất hàng tỷ đồng đã được chi ra.
"Không cần khách khí, những thứ cũng không đáng là gì"
"Nếu anh Hoàng Minh liên lạc với cô, cô hãy nhớ liên lạc với chúng tôi"
Đông Hoàng Hải mỉm cười.
Hai thứ anh ta đưa cho Hồ Yên và Tần Nguyệt Nhi có thể giúp họ vượt qua một trận tai họa.
Đây có thể coi là phần thù lao của bọn họ vì đã chăm sóc cho Vũ Hoàng Minh trong khoảng thời gian này.
"Vâng, tôi sẽ ghi nhớ"
Tần Nguyệt Nhi gật đầu thật mạnh.
"Được rồi, vậy chúng tôi cũng không quấy rầy cô nghỉ ngơi nữa, chúng tôi đi trước"
"Khi nào có thời gian, chúng tôi sẽ đến gặp cô.
"
Nói xong, ba người vẫy tay với Hồ Yên cùng Tần Nguyệt Nhi, sau đó liền rời khỏi phòng bệnh.
Ba người vừa xuống lầu trong bệnh viện, sắc mặt Nam Nguyệt Thường tái nhợt, khóe miệng cô ấy bỗng tràn ra một tia máu.
Đông Hoàng Hải và Cổ Nhị Ngưu đột nhiên trở nên luống cuống!.