Vào ban đêm.
Vũ Hoàng Minh an vị trên phi cơ trở lại Huế.
Sáu giờ sáng anh đến Huế.
Anh gọi điện thoại cho Liễu Quân, trực tiếp lái xe đến tổng bộ chiến khu.
Hiện tại tổng bộ chiến khu đã vườn không nhà trống, tất cả các chiến sĩ lẫn đại tướng đã đi biên giới phía nam và phía bắc.
Ở tổng bộ chiến khu chỉ một số đại tướng tuổi hơi lớn,
“Gặp mặt Minh Vương!”
Thủ vệ ở cửa liếc mắt một cái liền nhận ra Vũ Hoàng Minh, vội vàng đứng thẳng người.
“Ừm"
Vũ Hoàng Minh gật đầu, đi về phía văn phòng Liễu Quân.
Vừa mở cửa, chợt nghe thấy thanh âm lớn của Dương Cửu truyền ra.
“Tôi biết mà, tên nhóc này đâu dễ chết như vậy!”
Nghe thấy thế, Vũ Hoàng Minh cười khổ một tiếng.
Đẩy cửa ra nói: “Anh đang chờ tôi gặp chuyện không may đúng không?” Nhất thời ánh mắt của mọi người đều nhìn qua, Đông Phương Ám ngồi trên sô pha, nhếch miệng cười: “Cứ thật, hễ nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến!” Bọn họ được Đông Phương Ám báo tin Vũ Hoàng Minh sẽ về, tự nhiên đã chờ ở đây sẵn.
Vừa thảo luận một chút, anh đã trở lại.
“Hoàng Minh, mau ngồi đi”.
Liễu Quân ngồi ở ghế của mình, chau mày.
Lập tức mọi người đều thu nụ cười.
Sắc mặt Vũ Hoàng Minh hơi trầm xuống: “Ông Liễu Quân, thể cục hiện tại thế nào rồi?”
Liễu Quân hít sâu một hơi, khẽ lắc đầu.
“Thế cục gần đây không ổn, quân địch đã áp sát, đóng quân cách mười km, song phương đã chuẩn bị khai chiến.
Ngẫu nhiên sẽ có một chút trận đánh nhỏ, nhưng không phải quyết chiến cuối, đối phương có vẻ đang tìm điểm mấu chốt của chúng ta.”
“Hơn nữa vài người chúng ta không có hành động, nên đối phương hiện tại tạm thời không phô bày ra hết thực lực”
“Nhưng mà theo tin mật báo thì đối phương đã chuẩn bị đủ, hơn nữa trong đội ngũ của bên đó có người không bình thường
Nghe thấy thế, sắc mặt Vũ Hoàng Minh trở nên khó coi.
Không ngờ anh có thể nghe được những lời này từ miệng Liễu Quân, ở giữa trận doanh đối phương lại có một đám người không bình thường.
“Ông Liễu Quân, ý của ông là sao?” Liễu Quân khẽ lắc đầu, sau đó nhìn về phía Đông Phương Ám.
“Đông Phương Ám, anh nói đi.” Đông Phương Ám gật đầu, sắc mặt âm trầm.
“Hoàng Minh, gần đây chúng ta phát hiện trong nhân mã của quân địch có bố trí một thứ gì đó kỳ lạ, giống như trận pháp” “Chúng ta đánh những trận nhỏ lẻ, nhưng mỗi lần đều là đội ngũ hơn trăm người, lại ở trong vài phút ngắn ngủi mà biến mất"
“Đến khi chúng ta phát hiện, các chiến sĩ này đã chết từ lâu.” Nghe vậy, sắc mặt Vũ Hoàng Minh biến đổi.
.