“Con ở tổng bộ chiến khu Huế”
“Được, con chờ, ba bảo người ta đem quà cho con” “Có lẽ ngày mai sẽ tới”.
Nghe thấy Vũ Trường An nói như vậy, Vũ Hoàng Minh cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất, anh cũng đã yên tâm rồi.
“Đúng rồi, Thanh Trúc và Minh Trúc có ở đó không?”
“Con muốn chuyển máy cho hai người họ” Nghe vậy, Vũ Trường An liền nở nụ cười.
“Nhớ bọn họ mà không tự mình gọi cho bọn họ? Chẳng lẽ còn muốn ông đây giúp em chuyển điện thoại à?”
Nói xong, điện thoại liền bị ngắt.
Vũ Hoàng Minh nhìn di động, đối với người ta chưa từng gặp mặt này, bớt vài phần xa lạ, thêm vài phần thân thiết.
Nhưng mà, chắc là phải để sau khi giải quyết mọi chuyện hăng gọi điện thoại cho Thanh Trúc.
Trở lại văn phòng, mọi người còn đang thương lượng chiến thuật.
Thấy anh tiến vào, Đông Phương Ám liền vội vàng hỏi: “Đi lâu như vậy anh có hỏi được cái gì không?” Vũ Hoàng Minh gật đầu: “Nếu anh Liễu nói đúng, người khác thường bên đối phương hẳn là trận pháp sư, có thể phá được” Mọi người vừa nghe, trên mặt vừa mừng vừa sợ.
Những câu nói tiếp theo liền khiến bọn họ như bị dội một chậu nước lạnh.
“Nhưng chỉ có một mình tôi có thể phá!” “Cụ thể cần làm thế nào còn phải chờ ngày mai” Dương Cửu lúc ấy liền nhảy dựng lên, hung hăng trừng mắt với anh.
“Cậu không thể nói liền một lần à? Hại chúng tôi cao hứng một lúc” “Nếu có đại chiến, một mình cậu phá trận không phải mệt chết à?” “Huống chi cậu nghĩ đạn pháo của người ta ngồi không à?” “Lúc đó ngay cả xương cậu chúng tôi cũng tìm không được!” Dương Cửu cũng nói thật.
Nếu thật sự đánh nhau, trận pháp nhất định không chỉ có một cái.
Đến lúc đó, Vũ Hoàng Minh phải xuyên qua quân lính để một mình phá trận.
Đừng nói mệt chết, nếu có một quả pháo rơi xuống gần anh.
Đừng nói xương, mảnh vụn cũng tìm không thấy.
"Tôi sẽ cẩn thận, huống chi có thể không cần phải đi ra ngoài.”
Vũ Hoàng Minh cũng lo lắng chuyện này.
Nhưng cụ thể làm thế nào, phải chờ ngày mai xem đồ vật ba anh đưa tới mới biết được.
Anh cũng không biết là có thứ có thể giúp anh học phá trận ngay lập tức được.
“Được rồi, cũng đến giờ rồi, đi thôi, chúng ta đi xem tình huống bộ chỉ huy thế nào? Liễu Quân đứng dậy nói.
Hiện tại đã là chín giờ sáng, cũng đã gần đến lúc song phương đánh trận nhỏ.
Hiện tại bọn họ đến bộ chỉ hủy nhìn những người bên đối phương rốt cuộc làm như thế nào.
Bốn người xuất phát đi bộ chỉ huy.
Trong bộ chỉ huy, bốn phía đều là màn hình.
Trên màn hình lớn nhất ở giữa là cảnh quay ở thành thứ nhất biên giới phía bắc.
Vũ Hoàng Minh ngẩng đầu nhìn, trận doanh bên mình triển khai theo hai cánh, đứng ở phía trước là đoàn xung phong, sau đó chiến sĩ hạng nặng, cuối cùng là đại đội xe tăng.
Đối phương theo hình tam giác, mũi nhọn và ba bên đều là xe tăng.
Mà ở giữa là một ít chiến sĩ hạng nặng, trên người cũng không có vũ khí gì.
Không nhiều người lắm, cũng chỉ mấy trăm người.
Đương nhiên, đây chỉ là thứ của song phương, cũng không phải khai chiến thực sự.
Nhưng mà Vũ Hoàng Minh nhướng mày.
“Xe tăng đi về phía trước, những người đó ở bên trong, không hợp lý!” Nghe anh nói vậy, mấy người Dương Cửu cũng nhướng mày.
“Các anh thấy không, những người ở giữa xe tăng của đối phương không mang vũ khí, thoạt nhìn rất quỷ dị!” Được Vũ Hoàng Minh nhắc tỉnh, bọn họ lúc này mới phát hiện những người ở giữa của đối phương không mang vũ khí.
“Chuẩn bị bắt đầu rồi!” Ngữ khí Liễu Quân trầm xuống, nhìn về phía màn hình lớn.
Cờ xí màu đỏ tung bay, kèn xung phong lập tức thổi.
“Lão Cửu, truyền lệnh xuống, nhắm vào vị trí ở giữa xe tăng của họ cho ta, toàn lực khai hỏa!” “Ở đó có điểm kỳ lạ!”"
.