“Đối phương coi chúng ta là quả hồng mềm mà bóp, vậy thì chúng ta hãy nhe răng nanh cho bọn chúng xem!”
“Để chúng biết được chúng ta không dễ chọc giận đâu”.
Nghe đến đây, trong lòng Vũ Cuồng hạ quyết tâm.
Tính cách của cậu chủ này giống hệt với ông chủ.
Không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay là sẽ đòi mạng người.
Lần này, nào sợ không bắt lại tất cả địch, bên địch sẽ phải thương vong ít nhất tám mươi phần trăm.
Sau nhiều giờ bay, mấy người bọn họ cuối cùng đã đến thành trì tít ngoài rìa của Bắc Cảnh, thành Kiện Trang.
Giờ đây, toàn bộ thành phố đang trong tình trạng phòng thủ nghiêm ngặt.
Ra vào đều có lính tuần tra canh gác.
Dừng lại ở sân bay, các vị đại soái đã tới từ trước và đợi sẵn ở đây.
Tiêu Quân và Lưu Chí đều đứng xếp hàng sẵn ở đó.
“Tham kiến quân vương, Minh Vương, Dương Vương, Lu Vương!”
Các đại soái chín sao đứng đầu đều quỳ một gối xuống làm hai hàng, nhìn chung quanh cũng có tầm hơn ba mươi người.
Những vị đại soái tám sao khác càng nhiều hơn, có thể tới hàng trăm người.
Còn có đại soái bảy sao khác, nhưng hầu hết đều canh giữ ở các phương, không ra đón.
“Được rồi, miễn lễ”
Liễu Quân xua tay.
Sau khi nghe lời này, tất cả mọi người mới đứng dậy.
Vũ Hoàng Minh hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói: “Ngoại trừ Lưu Chí và Tiêu Quân ra, những người khác đều trở về vị trí của mình.
Nếu phát hiện ra điều gì, báo cáo ngay lập tức!”
“Rõ!”.
Những tướng sĩ đồng thanh hét lên.
Sau đó đoàn người rời sân bay một cách trật tự, chỉ còn lại Lưu Chí và Tiêu Quân.
“Lưu Chí, Tiêu Quân, gần đây đối phương có động thái gì không?” Vũ Hoàng Minh hỏi.
“Ngoại trừ trận chiến sinh tử tối hôm qua, cho tới giờ, đối phương không có bất kỳ động thái nào khác.
”
Lưu Chí chậm rãi nói, những biểu cảm không được tốt lắm.
Trong trận chiến đêm qua, Chiến Long Quân cũng mất đi hàng trăm tinh anh.
“Anh Minh, tuy nhiên, tôi phát hiện có điểm kỳ quái”
Tiêu Quân cau mày và nói ra suy đoán của mình.
“Nói xem”
Vũ Hoàng Minh nghe vậy không thể không nói.
Một số người bọn Liễu Quân cũng tỏ ra thích thú và dòng tai lên nghe.
“Thông qua quan sát bản đồ vệ tinh, chúng tôi phát hiện những người đó đang đào chiến hào, dường như bọn chúng đang đào chiến hào để đánh trận”
“Hơn nữa, nó trông rất dài, kéo dài vài ki lô mét”
Anh ta và Lưu Chí đã thảo luận qua về lý do tại sao đối phương lại đào chiến hào.
Hiện tại không phải là thời điểm trước đây, khi đánh một trận đều phải đào chiến hào.
Tuy nhiên, bên kia lại làm vậy khiến anh ta và Lưu Chí đều khó hiểu.
“Đào chiến hào?”
Liễu Quân cũng cau mày, có vẻ như không thể tin được.
Bây giờ là chiến tranh hiện đại, chiến hào là hoàn toàn vô dụng.
Tất cả các tên lửa đều được định vị chính xác, nếu trong chiến hào có rất nhiều người thì một quả đạn ném xuống không phải sẽ kết liễu toàn bộ sao?
Cho dù đối phương có ngốc, cũng sẽ không ngốc đến như vậy, đúng không?
“Vâng, quân vương”
Tiêu Quân cúi người nói.
Vũ Hoàng Minh cũng cau mày, anh cũng không thể hiểu được đổi phương muốn làm gì.
“Chẳng lẽ bên kia dùng thuật thôi miên?”
“Đào chiến hào chỉ là để gây chú ý, để chúng ta chủ động tấn công?”
Lư Thụy Lâm cũng đưa ra suy nghĩ của riêng mình.
Việc đổi phương đào chiến hào, trong mắt mình và mọi người, là việc hoàn toàn vô ích, vừa tốn thời gian, công sức.
Tuy nhiên, Vũ Cuồng đã lên tiếng.
“Tôi nghĩ các anh đều nghĩ sai rồi”.