Sắc trời ngày càng tối.
Nhưng, ngọn lửa chiến tranh vẫn giống như mặt trời ban sáng, vô cùng chói mắt.
Từng giây từng phút, đều có vô số bom đạn nổ ra.
Cùng lúc đó, Vũ Hoàng Minh đã dẫn Tiêu Quân và mấy chục ngàn đại quân xuất hiện cách chỗ đối phương vài cây số.
Nhìn thấy đám người chi chít chằng chịt, khóe miệng Vũ Hoàng Minh cong lên.
“Lên!”
“Đem toàn bộ vũ khí hạng nặng lên đây cho tôi, bắn vào đám người đó cho tôi!”
“Sau khi bắn ba phút, toàn bộ tiếp tục giết địch cho tôi!”.
Anh vừa ra lệnh, ngay lập tức, vô số tên lửa và vũ khí hạng nặng đều được tập hợp toàn bộ về một chỗ.
Cùng lúc đó, đội quân bên phải Tuyết Châu và Thương Châu, Dương Cửu cũng đã chuẩn bị
Xong.
"Ba!"
"Hai!"
“Một!”
“Bắn cho tôi!”
Vũ Hoàng Minh hét to một tiếng, ngay lập tức, vô số đạn pháo đồng loạt bắn ra từ trong doanh trại.
Mục tiêu chính là hai trăm ngàn đội quân của đối phương.
Trong tức khắc, hỏa lực rợp trời.
Nhưng đối phương cũng không phải người ăn chay.
Đối phương bị bọn họ tấn công lần nữa, ngay lập tức bắt đầu phản công.
“Phản công!”
“Khai hỏa!”
Sĩ quan chỉ huy đang ở trong một chiếc xe tăng cực lớn phát ra mệnh lệnh.
Hai bên tấn công qua lại, hỏa lực đầy trời.
Chẳng qua vì Vũ Hoàng Minh và Dương Cửu chiếm được thời cơ trước.
Khiến đối phương chịu không ít đả kích, thậm chí ở lần oanh tạc đầu tiên đã tổn hại trên mười ngàn tướng sĩ.
Nhưng mười ngàn tướng sĩ đối với bọn họ mà nói đây chỉ là việc cỏn con mà thôi.
Trên chiến trường, ba phút nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.
Mỗi một giây đều có người nằm xuống.
Ba phút trôi qua trong chớp mắt, Vũ Hoàng Minh hét to một tiếng: “Tất cả mọi người theo tôi, giết!”
Bóng người của Vũ Hoàng Minh lóe lên, lập tức lao tới đội quân của đối phương.
Tiêu Quân theo sát phía sau, vài vị đại soái thì theo sau Tiêu Quân.
Rất nhiều người cấp bậc vương hầu cũng đi theo phía sau bọn họ.
“Báo!”
“Rõ!”
Cấp dưới rời khỏi xe tăng, trong tay cầm một cây kèn lệnh lớn, ngửa mặt lên trời thổi to.
"U!" "U!"
Tiếng kèn định tại vang vọng bên tai mọi người.
“Giết!”