“Vậy tôi cho ông một cơ hội để gọi người đến “
Vũ Hoàng Minh không gấp không vội lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, hút sâu một hơi.
Còn sắc mắt của Ngô Thành Vinh vô cùng âm trầm.
“Ngông cuồng!”
“Thật không biết cái loại phế vật đã rút khỏi quân đội như mày thì có cái gì mà dám ngang tàn chứ!”
“Lại dám chọc vào nhà họ Ngô của tao, vậy hôm nay tao sẽ cho mày nhìn cho rõ, có một số người mày không thể nào đắc tội được đâu.
”
Nói xong, cầm điện thoại lên gọi cho Vương Ma Tâm.
Sau khi tiếng chuông điện thoại vang lên mấy lần, đầu dây bên kia mới vọng âm thanh có chút thấp.
“Có chuyện gì?”
“Nhà hàng Hằng Hoa, phòng riêng số mười, gọi người qua đây, Vũ Hoàng Minh đang ở đây!”
“Chỉ cần có thể giết chết nó, tôi tăng thêm hai mươi tỷ!”
Ngô Thiện Lâm gầm lên với vẻ mặt hung dữ.
Ông ta không muốn lo nhiều như thế nữa, chỉ cần có thể giết chết Vũ Hoàng Minh, cái giá nào cũng đáng.
Tuy nhiên, Vương Ma Tâm ở đầu dây điện thoại bên kia lại im lặng.
“Thật ngại quá, đơn này, tôi không nhận.
”
Nói rồi, điện thoại liền bị cúp ngang.
Sắc mặt Ngô Thiện Lâm cả kinh, khi nghe thấy tiếng tút tút tút từ đầu dây bên kia,có hơi hụt hãng.
Tại sao…
Lại đột nhiên cúp điện thoại?
Vũ Hoàng Minh cưỡi một cái, dập đầu thuốc trên bàn.
“Sao nào, người ông muốn gọi đến đâu rồi?”
Nếu như Ngô Thiện Lâm tìm những người khác, thì sẽ có chút phiền phức.
Nhưng ông ta kiếm ai không kiếm, lại đi kiếm Vương Ma Tâm.
Giả sử ông ta biết được bây giờ Vương Ma Tâm là người của mình, sợ là sẽ suy sụp mất.
“Mày… Đứng quá hống hách.
”
Thần sắc Ngô Thiện Lâm có chút hoảng.
Vương Ma Tâm tại sao lại cúp điện thoại của mình, gã ta không muốn kiếm tiền nữa sao?
Bản thân ông ta đã đưa cho gã ta năm mươi hai tỷ năm trăm triệu rồi mài!
Nghĩ đến đây, ông ta chịu không được bèn gọi lại lần nữa.
Chỉ là, lần này càng làm ông ta thêm tuyệt vọng hơn.
Điện thoại trực tiếp tắt máy.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.
”
Âm thanh lạnh lùng như băng tuyết đó, giống như một nhát dao đâm thẳng vào lòng ngực của Ngô Thiện Lâm.
“Nói đi, cha con mấy người muốn chết như thế nào?”
Vũ Hoàng Minh đứng dậy, hai tay chắp sau lưng.
Ngô Thành Vinh đứng dậy, chỉ thẳng vào Vũ Hoàng Minh, gương mặt tràn đầy sợ hãi.
“Mày… Mày dám giết tao?”
Ông ta nói vừa nói xong, một cây đũa từ trong tay của Vũ Hoàng Minh đã bay đi.
“Phạch!”
Giống như trái banh bị chọc thủng lỗ vậy.
Cây đũa đen như viên đạn, ngay ngắn cấm thẳng vào lòng ngực của Ngô Thành Vinh.
Một đường máu đỏ từ từ chảy ra từ vết thương thuận theo khuôn mặt của anh ta chảy xuống.
Thân thể từ từ ngã về phía sau, Ngô Thiện Lâm đứng bên cạnh còn chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra, ngây ngô đứng tại chỗ.
Đợi khi ông ta thu lại tỉnh thần, thì con trai đã ngã xuống ở một góc.
Máu chảy khắp mặt, đôi mắt trợn tròng, chết không nhấm mắt.
“Vũ Hoàng Minh, mày dám giết con trai tao, tao muốn mày phải đền mạng!”
Ngô Thiện Lâm phẫn nộ gầm lên, cầm cái ghế muốn ném về hướng của Vũ Hoàng Minh.
Cũng như vậy, một cây đũa từ trong tay Vũ Hoàng Minh bay ra.
“Thanh Trúc, đến đây uống thêm một ly, chúc cho những ngày tháng sau này của chúng ta càng ngày càng tốt đẹp.
”
Vương Hoàng Thụy nâng ly lên, trong mắt lộ ra vẻ quyến rũ khác thường.
Uống đi, uống đi Uống say rồi, hôm nay em sẽ là của anh.
Em có biết hay không, từ sớm ông đây đã muốn ra tay với em rồi.
Nếu như không phải tại vì anh ra nước ngoài một năm, em cho là em có thể chạy thoát được sao?
Trong lòng Vương Hoàng Thụy đang điên cuồng cười hả hê!