Chiến Long Quân Trở Lại


Căn phòng bên cạnh biệt thự nhà họ Tô.

Vũ Hoàng Minh nhìn cửa phòng đóng chặt, hít sâu vào một hơi.

“Dâu Tây.

Giọng nói không lớn, nhưng vẫn lọt vào.

Bên trên sàn có trải một tấm thảm trông khá tồi tàn.

Dâu Tây đang ngồi ở bên trên, chơi đồ chơi một cách nhàm chán.

Bỗng nhiên, cô bé nghe thấy giọng nói của Vũ Hoàng Minh.

Cô bé lập tức đứng lên, trong ánh mắt tràn đầy hưng phấn cùng kích động.

“Ba ơi!”
Cô bé chạy đến mỡ cửa.


Trên mặt Vũ Hoàng Minh nở một nụ cười, đưa tay ôm Dâu Tây vào trong ngực.

Anh cưng chiều xoa cái đầu nhỏ của cô bé: “Có nhớ ba hay không?”
Dâu Tây nặng nề gật đầu: “Tất nhiên, Dâu Tây rất nhớ ba.

” Có bé dúi đầu vào trong ngực Vũ Hoàng Minh, cảm nhận nhiệt độ trên người anh.

Cảm nhận được cảm giác đến từ Dâu Tây, Vũ Hoàng Minh hít sâu một hơi.

Xem ra, là anh nghĩ nhiều rồi.

Đợi buổi tối Tô Thanh Trúc trở về, anh sẽ cùng cô ngả bài.

Trong lòng anh đã quyết định, đợi buổi tối Tô Thanh Trúc trở về xong, trước tiên là anh sẽ xin lỗi, sau đó trực tiếp nói rõ thân phận của mình với cô.

“Dâu Tây, ba dẫn con đi ăn KFC có được không?” Vũ Hoàng Minh véo véo khuôn mặt nhỏ mềm mại của Dâu Tây.

“Thế nhưng mà rất đắt, phải một khoảng thời gian rất dài mẹ mới dẫn con đi một lần.


Mặc dù nói như vậy, nhưng bên trong ánh mắt của Dâu Tây lại rất khát vọng.

“Không sao, ba có tiền, về sau con muốn ăn cái gì thì ba đều sẽ mua cho con, được không?” Anh đặt Dâu Tây xuống, nắm bà tay nhỏ của cô bé dẫn ra khỏi phòng.

Tập đoàn Thanh Vân.

Trong văn phòng của Sở Thanh Nam.

Ngoài trừ Sở Thanh Nam ra thì còn có thêm một người.

“Xin chào tổng giám đốc Nam, tôi là Phương Thanh Hòa, chủ của bất động sản Hào Hùng, lần này muốn làm ăn với tổng giám đốc Nam, không biết tổng giám đốc Nam có ý định không?” Lần này Phương Thanh Hòa mang theo nhiệm vụ đến.


Không ngỡ rằng tổng giám đốc Hùng lại bỏ ra một trăm bảy mươi lăm tỳ để thu mua ba mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Thanh Vân, thật là độc ác.

Sð Thanh Nam mỉm cười, bất động sản Hào Hùng cũng coi như là một cái đầu to ð Vân Xuyên.

Ba mươi phần trăm bất động sản của Vân Xuyên đều nằm ở trong tay bọn họ.

Hiện tại nó đang được hợp tác và phát triển mạnh mẽ, có thể hợp tác với bọn họ cũng không tệ.

“Không biết tổng giám đốc Hòa muốn làm ăn gì?”
Phương Thanh Hòa mỉm cười: “Tổng giám đốc Nam biết tập đoàn Mạc Thị không?”
Nghe vậy, trong mắt Sờ Thanh Nam lóe lên một tia lạnh lùng.

Người nhà họ Mạc tới?
Nhưng mà anh ta nhanh chóng khôi phục lại như cũ, cười ha ha một tiếng: “Tất nhiên là biết, đại danh của tập đoàn Mạc Thị làm sao có chuyện tôi chưa nghe qua được.

Tôi nhớ, bất động sản Hào Hùng là thuộc tập đoàn Mạc Thị, đúng không?”
Anh ta ngược lại muốn xem xem, cái nhà họ Mạc này muốn làm gì.

Nghe vậy, nụ cười trên mặt trên mặt của Phương Thanh Hòa càng Nếu biết, vậy thì mọi chuyện sẽ dễ làm hơn.

“Nếu tổng giám đốc Nam biết, vậy thì tôi sẽ nói thẳng, chúng tôi muốn thu mua ba mươi phần trăm cổ phần của công ty anh, không biết tổng giám đốc Nam có nguyện ý bán không?”
Đầu tiên Sð Thanh Nam sững sờ, sau đó mỉm cười.


“Bán chứ, tiền đã đưa tới tận cửa tồi thì tại sao lại không bán chứ? Không biết các người có thể cho tôi bao nhiêu tiền?”
Mờ mồm đã muốn ba mươi phần trăm cổ phần, đúng là công phu sư tử ngoặm.

Nhưng mà, nếu như bọn họ có thể bỏ ra nhiều tiền thì cũng không phải là không thể được.

“Tiền mà, người phía trên nói, một trăm bảy mươi lăm tỷ! Chỉ một giá.


“Tôi nghĩ cái giá này đã rất cao rồi, dù sao quý công ty cũng vừa mới tới Vân Xuyên, kinh doanh chưa quen, chỉ cần tổng giám đốc Nam nguyện ý bán, chúng tôi có thể chịu trách nhiệm về phương diện này.


Ý của Phương Thanh Hòa rất rõ ràng.

Bọn họ đã điều tra lai lịch của, biết những ngưỡi này không phải người Vân Xuyên bản địa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận