Chiến Long Vô Song


Tống Sính Đình dở khóc dở cười: “Em này, đi thôi, chúng ta cũng nên lên máy bay thôi.”
Tống Sính Đình và Đồng Kha cùng leo lên khoang hành khách của máy bay, sau đó hai người đi qua khoang phổ thông, tiền về khoang hạng nhát.

Lúc đi qua khoang phỏ thông, phát hiện khoang phổ thông có không ít lữ khách, trong đó có mười người nhìn như là một đám, đang ở cùng một chỗ hi hi ha ha nói tiếng Quảng Đông, trong đó có một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi hoa, nhìn cực kì hung hãn không dễ chọc.

Người đàn ông mặc áo sơ mi hoa này là Ngô Trấn Khôn, tên hiệu Tịnh Khôn.

Sắc mặt hắn không đổi nhìn về phía Tống Sính Đình và Đồng Kha một chút, sau đó lập tức quay đi chỗ khác, vẫy gọi một tiếp viên hàng không cách đó không xa, âm thanh trầm thấp nói: “Tiếp viên kia, hỏa khí của tôi rất lớn đó, mau cầm lon nước ngọt có ga đến đây.”
Tống Sính Đình và Đồng Kha nghe vậy, cũng nhịn không được lộ vẻ chán ghét.

May là, hai người mua vé ở khoang hạng nhất, không cần ngồi cùng khoang với máy tên vô duyên thô lỗ này.


Tống Sính Đình và Đồng Kha mới vừa tiến vào khoang hạng nhát, lúc máy bay chuẩn bị cất cánh.

Trần Ninh và Điển Chử, liền kịp thời leo lên máy bay, xuất hiện ở khoang phổ thông.

Trần Ninh và Điển Chử cùng tìm chỗ ngồi xuống, vừa thắt xong dây an toàn, máy bay liền bắt đầu bay lên.

Sau khi máy bay thuận lợi cắt cánh.

Trần Ninh và Điển Chử đều mở dây an toàn ra, Trần Ninh nhìn khoang phổ thông, không nhìn thấy Tống Sính Đình và Đồng Kha.

Điển Chử nói: “Có lẽ thiếu phu nhân và Đồng tiểu thư ngồi khoang hạng nhát, tôi đi nói với thiếu phu nhân.”
Trần Ninh ngăn Điển Chử lại, cười nói: “Đừng, đợi chút nữa máy bay triệt để bình ổn, lúc tiếp viên hàng không đi phát chăn, tôi mới qua đó, cho cô ấy một bắt ngờ.”
Điển Chử nghe vậy cười nói: “Vâng!”
Trần Ninh mỉm cười, anh đang tưởng tượng, đợi chút nữa anh giả mạo nhân viên công tác chuyến bay, đi đến trước mặt Tống Sính Đình, mỉm cười hỏi Tống Sính Đình muốn uống gì, Tống Sính Đình không biết sẽ bị dọa thành bộ dạng gì đây?
Rất nhanh, máy bay bắt đầu lái hình thức tự động, máy bay bắt đầu triệt để vững vàng.

Trần Ninh đang chuẩn bị đứng lên, tiến về khoang hạng nhất.

Thế nhưng là lúc này, anh đột nhiên phát hiện, cách đó không xa một nhóm đàn ông mặt mũi hung hăng cách đó không xa, dưới sự dẫn đầu của một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, khí thế hung hăng hướng phía khoang hạng nhật.



Ngô Trần Khôn trực tiếp đưa tay trái ra, một bóp lấy cô của tiếp viên hàng không, như là như xách con gà, dùng một tay xách tiếp viên hàng không về phía trước, lạnh lùng nói: “Nếu các người không muốn chét, thì an phận cho tôi.”
Tiếp viên hàng không bị siết đến nghẹn không thở được, mặt đỏ lên, mắt lồi ra, vừa nhìn đã tháy sắp ngạt thở…
Các hành khách ở khoang phổ thông, còn có nhóm tiếp viên hàng không còn lại đều nhao nhao sợ hãi hô lên.

*Buông cô ấy ral”
Hai người bảo vệ, không chút do dự đánh về phía nhóm người Ngô Trấn Khôn.

Bảo vệ của máy bay, chuyên môn ứng phó tình huống đột xuất trên máy bay, bọn họ thường thường đều là người luyện võ, võ nghệ không tệ.

Đáng tiếc!
Ngô Trần Khôn hiệu là Tịnh Khôn, hắn và đám thủ hạ của hắn đều là một nhóm liều mạng, thân thủ cũng lợi hại vô cùng.

Mặc dù một tay của Ngô Trấn Khôn đang nắm lắy tiếp viên hàng không, nhưng đối mặt với hai người bảo vệ, hắn lại bình thản tự nhiên không sợ.


Bộp bộp!
Hai người bảo vệ vừa mới tới gần, liền đã bị hắn xuất hai cưới, bị đá miệng phun máu tươi, bay ra ngoài.

Chuyện này, bên trong khoang phỏ thông, càng loạn thành một đám.

Tống Sính Đình và Đồng Kha, còn có mấy hành khách khoang hạng nhất, nghe âm thanh rối loạn bên ngoài, đều bị dọa cho kinh sợ.

Mọi người đang muốn ra ngoài xem tình hình thế nào?
Sau đó liền gặp Ngô Trần Khôn mặc áo sơ mi hoa, một tay bóp lấy sợ hãi, mang theo giúp một thủ hạ, hung thần ác sát tiền đến.

Bộpl Tiếp viên hàng không bị siết đến hôn mê, giống như chó chết, bị ném xuống trước mặt Tống Sính Đình và Đồng Kha..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận