Không ít người nhịn không được nhắm mắt lại, sợ nhìn thấy hình ảnh cánh tay Trần Ninh bị nắm đấm thép đập gãy.
Nhưng mà, cảnh khiến bọn Tần Tước không dám tin đã xảy ra.
Nắm đấm Trần Ninh và Thiên Tàn đụng nhau, nắm đấm của Trần Ninh còn nguyên vẹn, mà cánh tay trái thép của Thiên Tàn lại trực tiếp bị một quyền đánh nát thành từng mảnh, mảnh vỡ cánh tay thép văng ra trên mặt đắt.
Thiên Tàn cũng kêu rên một tiếng, đạp đạp lui về phía sau bảy tám bước, sàn đá trên mặt đất, bị giãm lên xuất hiện một vết nứt như mạng nhện.
Hắn thật vất vả ổn định thân hình, khóe miệng đầy máu.
Hắn nhìn Trần Ninh, vẻ mặt không dám tin.
Ngay cả Tần Tước cũng không khỏi mắt tròn xoe, trong lòng toát ra một ý niệm: Tên tướng mạo vô cùng bình thường này, thực lực rất mạnh!
Tống Sinh Đình cùng Đồng Kha còn có Tống Thanh Thanh, cùng với nhóm người Đổng Thiên Bảo, cũng khiếp.
Sợ nhìn Trần Ninh.
Thực lực “Trần Bắc” này vượt quá tưởng tượng của bọn họ.
Trần Ninh vừa mới đánh một quyền khiến Thiên Tàn bị thương lui về phía sau, bên tai đã truyền đến tiếng gầm giận dữ: “Tiểu tử dám làm tổn thương anh trai tao, tao chơi với mày.”
Vừa dứt lời, một bóng người bắn nhanh xông đến, chính là Địa Khuyết.
Địa Khuyết chưa tới gần, gậy sắt trong tay đã hung hăng vung lên, vung phía đầu Trần Ninh.
Trong một tiếng kêu kinh hãi, Trần Ninh lui về phía sau một bước cực nhỏ, hơi ngửa ra sau, nhìn như như nguy hiểm vậy mà ung dung né tránh được gậy sắt.
Hai tay Địa Khuyết cầm gậy sắt, hoàn toàn coi gậy sắt thành súng trường để sử dụng.
Gậy sắt nặng máy chục cân, được hắn nâng vô cùng nhẹ, hắn vung lên uy lực sinh gió.
Trong lúc nhất thời, tia chớt đầy trời, giống như ngàn con giao long, lại giống như bão biển, cuốn lên từng tầng sóng biển.
Dưới thế công điên cuồng của Địa Khuyết, Trần Ninh vẫn ung dung bình tĩnh như trước, tay nghề thành thạo.
“Grừ!”
Địa Khuyết thì thầm một tiếng!
Tia chớt đầy trời bỗng nhiên hợp thành một, cây gậy sắt xuất hiện như rồng, đâm thẳng vào lồng ngực Trần Ninh.
Một cú sắc bén vô cùng này, nhìn vào mát Trần Ninh, lại chậm chạp như ấn phím chậm.
Thậm chí anh có thể nhìn thấy rõ ràng các tuyến đường gậy sắt đâm tới.
Anh giơ tay lên chính là một quyền, long trời lở đất.
Àm àm!
Nắm đắm của Trần Ninh, nghênh đón gậy sắt đâm tới, sinh một tiếng nổ lớn như sắm sét.
Gậy sắt, trực tiếp bị nắm đấm Trần Ninh đánh đến vỡ vụn từng mảnh.
Địa Khuyết giống như bị điện giật, điên cuồng run lên một chút, sau đó đạp đạp lui ra mấy mét, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Sau đó nhào một cái ngã xuống, mắt mạng tại chỗ.
Thì ra, một quyền của Trần Ninh, chẳng những đem gậy sắt đánh đến vỡ vụn từng mảnh, còn đem nội tạng Địa Khuyết làm vỡ nát.
Thiên Tàn nhìn thấy đệ đệ bị Trần Ninh giết chết.
Hắn phát ra một tiếng hét thê lương, giống như dã thú bị thương phẫn nộ, liều lĩnh lần nữa nhào tới Trần Ninh.
Trần Ninh nhắc chân lên, như tia chớp quét ra.
Rằm!.
Truyện Sủng
Chân đập trúng đầu Thiên Tàn, mưa máu văng ra.
Ngay cả một tiếng kêu thảm thiết Thiên Tàn cũng không thể phát ra, giống như cây đại thụ bị chặt tới, ầm ầm ngã xuống đắt.
Toàn bộ người, một mảnh yên tĩnh, yên tĩnh đến mức kim rơi có thể nghe thấy.
Qua vài giây sau, trong số khách hàng của nhà hàng mới có người dẫn đầu lấy lại tinh thần, phát ra tiếng kêu kinh hãi.
Đồng Thiên Bảo cũng đã lấy lại tinh thần, anh căn dặn thủ hạ bên cạnh: “Đem hai con cá muối này kéo đi xử lý, không nên quấy nhiễu khách hàng, càng không nên dọa thiếu phu nhân củng tiểu thư.”
“Vâng!”.