May mắn!
Đúng lúc này, vừa hay là thời gian khiêu vũ kết thúc.
Những người khiêu vũ xung quanh, nhiều người bắt đầu tách ra, thay đổi bạn nhảy hoặc rời khỏi sàn nhảy không nhảy nữa.
Trần Ninh cũng nhân cơ hội này nói: “Thời gian một điệu nhảy đã hét!”
Nói xong, liền tách ra khỏi Đồng Kha.
Tuy rằng Đồng Kha có rất nhiều nghi vấn, nhưng rốt cuộc là phụ nữ, người khác đều là nam mời nữ khiêu vũ, vừa rồi cô đã mặt dày chủ động mời Trần Ninh khiêu vũ, hiện tại cũng không thể lôi kéo Trần Ninh không buông, tiếp tục khiêu vũ điệu thứ hai chứ?
Cô chỉ có thể tách ra khỏi Trần Ninh, bắt đầu đi ra khỏi sàn nhảy, miệng nhỏ giọng lẫm bẩm: “Thật kỳ lạ, sao mình luôn có ảo giác anh ta chính là anh rể chứ?”
Cô nhỏ giọng lâm bẩm, vừa lúc bị Tần Tước cách đó không xa vẫn nhíu mày nhìn chằm chằm Trần Ninh nghe được.
Tần Tước vốn cảm thấy “Trần Bắc” này có vấn đề, trong quân chưa từng nghe nói qua cái tên Trần Bắc, Trần Bắc một địch hai đánh bại anh em Thiên Tàn Địa Khuyết khiến người ta khiếp sợ.
Mặt khác, Trần Bắc này luôn im lặng đứng ở trong góc, dùng một loại ánh mắt hàm chứa tình ý nhàn nhạt, nhìn Tống Sính Đình.
Cô vẫn hoài nghi Trần Bắc này có phải có vấn đề gì không?
Thậm chí, vừa rồi cô còn lén gọi điện thoại cho Điển Chử, hỏi thăm chỉ tiết của Trần Bắc, ám chỉ người Trần Bắc bảo vệ Thiếu phu nhân này, không thích hợp.
Nhưng thái độ của Điển Chử lại khiến Tần Tước không nói nên lời, Điển Chử thẳng thắn nói Trần Bắc sẽ không có vấn đề gì, bảo Tần Tước không nên nghĩ nhiều.
Tần Tước rất khó hiểu!
Cô càng khó hiểu tướng mạo Trần Bắc bình thường không có gì lạ, rốt cuộc là lai lịch thế nào, sao cấp trên lại yên tâm như vậy?
Mà đúng lúc này, cô liền nghe được câu “có ảo giác Trần Bắc là anh rễ” mà Đồng Kha thì thầm.
Cô đột nhiên nhìn về phía Trần Ninh, đáy lòng cũng dâng lên nghỉ ngờ nồng đậm.
Trần Ninh đang từ trong sàn nhảy đi ra, anh còn chưa kịp lén lút thở phào nhẹ nhõm.
Bỗng nhiên, một bóng người xinh đẹp cường tráng, xuất hiện trước mắt anh, lại là Tần Tước.
Tần Tước híp mắt, bình tĩnh nói: “Trần Bắc, không ngại tôi với anh khiêu vũ một điệu chứ?”
Cô cũng đến à?
Trần Ninh lắc đầu: “Thật ra tôi không thích khiêu vũ, Tần trưởng quan, cô vẫn nên tìm một người bạn khác nhảy đi.”
Tần Tước ngẳng mặt: “Đây là mệnh lệnh!”
Cái gì?
Trần Ninh không dám tin nhìn Tần Tước trước mắt, trong lòng khó hiểu Tần Tước này làm sao vậy?
Khi anh cùng Tần Tước bốn mắt nhìn nhau, sau đó liền nhìn thấy trong mắt Tần Tước không chút che giấu nghi ngờ.
Anh hiểu ngay lập tức.
Nhất định là Tần Tước cũng nhận ra cái gì, bắt đầu nghi ngờ thân phận của anh.
Không thể, anh chỉ có thể cứng đầu và nói: “Được rồi!”
Anh chỉ có thể cùng Tần Tước lần nữa bước vào sàn nhảy, vừa lúc này vũ khúc thứ hai bắt đầu, anh nắm tay Tần Tước, tay phải đặt ở sau lưng Tần Tước, cùng Tần Tước nhảy điệu van-sơ.
Tần Tước nhìn chằm chằm vào mặt Trần Ninh ở cự ly gần.
Cô nhẹ nhàng nói: “Khuôn mặt không giống, nhưng đôi mắt rất giống.”
Trần Ninh giật mình: “Cái gì?”
Tần Tước nghiêm túc nói: “Vừa rồi tôi nghe Đồng tiểu thư lắm bẩm nói anh có chút giống Thiếu soái, hiện tại tôi nhìn kỹ, ánh mắt của anh rất giống.”
Trần Ninh tê cả da đầu, quan sát của phụ nữ thật sự rất đáng sợ.
Anh mỉm cười nói: “Thiếu soái là thần tượng của tôi, nhưng cô nói là đôi mắt của tôi giống như ngài ấy, tôi thực sự hạnh phúc!”
Tần Tước: “Anh là ở đội nào của quân đội Bắc Cảnh?”
Trần Ninh cau mày: “Cô đang hỏi tôi, hay ra lệnh cho tôi trả lời?”
Tần Tước nhíu mày: “Có sự khác biệt không?”
Trần Ninh nói: “Nếu là chỉ hỏi, tôi có thể không trả lời.”.