hội hôm qua tôi giữ lại mạng sống cho anh! Nếu anh không muốn chết, hiện tại liền mang đám bằng hữu phế vật của anh lập tức cứu khỏi Trung Hải, may ra vẫn kịp.”
Diệp Mục Thiên cùng đám người La Thành, Địch Vân nghe vậy liền ha hả cười vang.
La Thành nhếch miệng cười nói: “Tên tiểu tử này đúng là ngông cuồng tự đại, hắn dám muốn chúng ta lập tức cút khỏi Trung Hải?”
Địch Vân thần tình âm độc nhìn Trần Ninh, cười lạnh: “Tiểu tử này không biết đã uống bao nhiêu rượu, mới say thành bộ dạng này? Hắn chẳng lẽ không biết chúng ta mang đến ước chừng cũng hơn 2000 thuộc hạ sao?
Chúng ta một đao liền có nó chém chét hắn, ha ha ha…”
Diệp Mục Thiên được một đám huynh đệ bằng hữu vây.
quanh, lại nhìn vô số thuộc hạ đang vây kín Trần Ninh, kiêu căng nói: “Tiểu tử, mày có nghe lời của huynh đệ tao nói không? C đây tao có hơn 100 vị huynh đệ, thuộc hạ bọn họ đem theo phải ít nhất 2000 người.
Mày lấy cái gì so sánh với bọn tao? Chỉ bằng một đôi tay của mày?”
Trần Ninh cười cười: “Đương nhiên không phải, một đám thổ kê ngói cẩu các người, còn chưa xứng để tôi ra tay.”
Mọi người nghe vậy đều nhíu mày.
Diệp Mục Thiên cũng kinh nghi bất định nói: “Xem bộ dạng mày, còn có người giúp đỡ?”
Trần Ninh mỉm cười: “Tôi lười tự mình thu thập đám rác rưởi các người, đương nhiên sẽ gọi người đến giúp.”
Lời Trần Ninh vừa dứt, bên ngoài liền truyền đến một trận xôn xao, là người được Trần Ninh gọi đến.
Diệp Mục Thiên cùng đám người La Thành, Địch Vân cũng tò mò.
Trần Ninh gọi đến bao nhiêu người? Nhưng khi bọn họ nhìn thấy trước cửa Thiên Nhai xuất hiện mười tám bóng người, cảm đám đều ngắn ra.
Chọt, bọn họ nhịn không được bật cười.
Diệp Mục Thiên cười đến chảy cả nước mắt, hắn chỉ vào Trần Ninh, ha ha cười nói: “Trần Bắc, con mẹ nó mày có phải muốn chọc tao cười chết không? Tao có hơn trăm huynh đệ cùng hơn 2000 thuộc hạ.
Mày tìm đến 18 tên mãng phu không biết sống chết lại dám đấu với bọn tao?
Ha ha ha, mày là thật sự không tìm được người giúp đỡ: hay là đầu óc có vấn đề?”
Đám người ở hiện trường đều đồng loạt cười vang.
Trần Ninh như cũ vân đạm phong khinh, lạnh nhạt nói: “Đối phó với đám phé vật các người, 18 người đã đủ lắm rồi.”
Diệp Mục Thiên nhe răng cười nói: “Mày thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Người đâu, lôi 18 tên người kia vào, một lần giết chết hết.”
“Vâng, Diệp thiều!”
Mười tám thân ảnh đứng lặng trước cửa câu lạc bộ Thiên Nhai.
Mười tám người này thân thể đều cao ngất, toàn bộ mặc chiến phục đen, bên hông còn mang theo một thanh chiến đao quân dụng.
Mười tám người đứng đó, nhưng khí thế tản ra lại giống như khí thế của một đại quân.
Bọn họ chính là vương bài của quân đội Bắc Cảnh, Bắc Cảnh Thập Bát Ky.
Bắc Cảnh Thập Bát Ky cùng binh đoàn đặc chủng Mãnh Long vẫn đang đóng quân ở căn cứ quân khu Trung Hải, chưa được triệu hồi về Bắc Cảnh.
Đêm nay Trần Ninh tới thu thập Diệp Mục Thiên liền hạ lệnh cho Thập Bát Ky đến đây.
Bắc Cảnh Thập Bát Ky đang chuẩn bị tiền vào Thiên Nhai bảo hộ Thiếu soái liền nhìn thấy rất nhiều tên mặc âu phục mang giày da còn mang theo súng cùng vũ khí như thủy triều ào ra.
“Diệp thiếu có lệnh bắt hết đám người này lại, giết!”
“Giết!”
Đám người giơ vũ khí, đằng đẳng sát khí liều chết xông đến chỗ Bắc Cảnh Thập Bát Ky.
Đứng đầu Thập Bát Ky, Triệu Vân nheo mắt, lạnh lùng nhìn đám địch nhân đang đánh tới.
Anh chậm rãi rút chiến đao bên hông, lạnh lùng nói: “Chuẩn bị tác chiến, giết hết bọn họ.”
Các binh sĩ còn lại đều rút chiến đao ra, đồng loạt bước lên, quát khẽ: “Giết!”
Mười tám người đồng loạt tiến lên, tuy chỉ có mười tám người nhưng khí thế lại giống như thiên quân vạn mã.
Rất nhanh! Trận chiến đã được kéo lên cao trào!
Chiến đao trong tay Triệu Vân hóa thành một đạo kinh hồng, giống như lưu tinh phá không trung, lóe lên một cái máu tươi liền chảy xuống.
Trên ngực máy tên vừa vọt đến trước mặt Triệu Vân đều hiện lên một vết đao thật sâu, máu tươi điên cuồng trào ra.
Từng cỗ thi thể ngã xuống đất, âm thanh liên tiếp nói theo nhau.
Một đao liền giết chết năm kẻ địch, sắc mặt đám người ở hiện trường liền kịch biến.
Mười bảy binh sĩ còn lại cũng không thua kém, chiến đao vung ra liền mang theo máu tươi, kẻ địch kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống.
Mười tám người Triệu Vân tựa như mười tám thanh đao, sát nhập sâu vòng trong lòng địch.
Họ đi đến đâu đều như cuồng phong quét qua đến đó, kẻ địch kêu thảm rồi ngã xuống, hiện trường giống như địa ngục.
Đám thuộc hạ của Diệp Mục Thiên tuy rất nhiều, như chó nhà làm sao có thể so sánh với sư tử hỗ báo? Một đám người Triệu Vân giống như ở chỗ không người giết một đám đối thủ gà bay chó sủa..