Một tiếng bang vang lên.
Cửa nhà hàng, bỗng nhiên bị người dã man đầy ra.
Sau đó liền nhìn thấy, một đám người đàn ông mặc âu phục, huấn luyện nghiêm chỉnh nối đuôi nhau mà vào, khiến mọi người ở hiện trường nhao nhao liếc mắt.
Trần Ninh cùng Đồng Kha, Kiều Hiểu Minh, cũng chú ý vào những người đàn ông mặc âu phục đột nhiên xuất hiện này.
Những người đàn ông âu phục này, chiều cao cơ bản đều khoảng một mét tám, chênh lệch sẽ không vượt quá ba cm.
Những người này chẳng những vóc người cao lớn, hơn nữa mỗi người đều có khuôn mặt tuần lãng cương nghị, ánh mắt như: điện, hơi thở nội liễm, hơn nữa những bước chân người này đi, cũng chính xác như dùng thước đo, tất cả mọi người, khoảng cách mỗi một bước đều hoàn toàn giống nhau.
Trần Ninh khẽ nhíu mày.
Anh đã nhìn ra, những người đàn ông âu phục này đều là cao thủ xuất thân trong quân đội.
Hơn nữa nhìn chiều cao thống nhất của những người này, còn có dáng vẻ đoan chính, anh có thể đoán được, những người này hẳn là đều là vệ sĩ Nội các, cũng thường được gọi là vệ sĩ Trung Nam Hải.
Hơn một trăm vệ sĩ mặc âu phục màu đen, sau khi tiến vào, tự động tách ra hai bên, nhường ra một con đường.
Ngay sau đó, liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên bốn mươi tuổi, chắp hai tay sau lưng, từ từ đi vào.
Trần Ninh nhìn thấy người đàn ông trung niên này, trong lòng hơi động: là ông ta!
Thì ra, người đàn ông trung niên này không phải là ai khác, chính là quản gia Hạng gia, gia thần đắc lực của Hạng Thành – Hạng Yến.
Lần này Hạng Yến tới Trung Hải, là phụng mệnh lệnh của Hạng lão, đến điều tra thân phận của Trần Bắc.
Ông ta điều tra tư liệu về Trần Bắc, nhưng tư liệu rất ít, dường như không có ích gì, chỉ biết Trần Bắc hiện tại là một Trung tá quân Bắc Cảnh, còn lại hoàn toàn không biết.
Ông ta rất khó hiểu!
Thân phận Trần Bắc này sao lại thần bí như vậy, hơn nữa còn có thể cùng Tổng chỉ huy quân khu Giang Nam – Lưu Chấn Bình gọi anh xưng em, Trần Bắc này rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Để tìm ra nghi vấn trong lòng, ông ta định tự mình đến gặp Tràn Bắc.
Quản lý nhà hàng nhìn thấy đám người Hạng Yến này khí thế bất phàm, hơn nữa khí thế hung hăng, sợ tới mức vội vàng nghênh đón, cung kính hỏi: “Vị tiên sinh này, xin hỏi có gì có thể giúp được không?”
Hạng Yến tiện tay lấy ra một tắm thẻ đen, nhẹ nhàng bỏ vào túi quần áo của người quản lý nhà hàng, thản nhiên căn dặn: “Giúp tất cả khách tại hiện trường trả tiền, sau đó mời bọn họ rời đi, còn có thêm một triệu, coi như là tôi cho cậu phí sửa chữa nhà hàng.”
Người quản lý nhà hàng nghe vậy trợn tròn mát: “Hả?”
Hạng Yến híp mắt nói: “Tôi là người không đủ kiên nhẫn, đừng để tôi chờ đợi lâu, nếu không có lẽ có thể phải cho người nhà cậu thêm một khoản phí trợ cấp.”
Giám đốc nhà hàng nghe vậy sợ đến mức vãi cả linh hồn, vội vàng chuẩn bị trả sạch, để cho tất cả khách ở hiện trường mau đi.
Hạng Yến lại nói: “Tất cả mọi người đều có thể đi, nhưng cậu ta phải ở lại.”
Hạng Yến nói xong, quay người nhìn Trần Ninh.
Trần Ninh hơi nhếch lên, quả nhiên là hướng về phía anh.
Đồng Kha kinh nghỉ nhìn Trần Ninh, nhỏ giọng nói: “Trần Bắc, những người này hướng về phía anh?”
Trần Ninh cười nói: “Rõ ràng.”
Khách hàng tại hiện trường nhìn ra tình hình không đúng, cộng thêm lại không cần phải trả tiền, đều đứng dậy chạy.
khỏi hiện trường.
Ngay cả nhân viên nhà hàng cũng lẳn tránh rát xa.
Điều khiến Trần Ninh cảm thấy bất ngờ chính là, Đồng Kha lại rất nghĩa khí không đi.
Đồng Kha nói: “Tối nay anh là cùng tôi đi ra xem mắt, mới gặp phải kẻ thù, tôi không thể không nói nghĩa khí tự mình rời đi.”
Điều khiến Trần Ninh càng thêm bất ngờ chính là, Kiều Hiểu Minh kia, lại cũng không đi.
Không biết là muốn nhìn thấy anh thảm, hay là muốn ở lại cùng Đồng Kha?
Hạng Yến nhìn thấy người không liên quan, về cơ bản đi đều đi, tránh đều tránh, hiện trường ngoại trừ thủ hạ của ông ta ra, chỉ còn lại ba người Trần Ninh, Đồng Kha và Kiều Hiểu Minh.
Ông ta mỉm cười cầm lấy một ly rượu vang đỏ đã mở trên bàn ăn, lại tiện tay cầm lấy một ly thủy tinh chưa từng sử dụng, tự mình rót nửa ly rượu vang đỏ, vừa hơi lắc lắc ly rượu giải rượu, vừa cố ý vô tình hỏi Trần Ninh: “Biết tôi là ai không?”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Người của Hạng gia!”
Hạng Yến gật đầu: “Tôi tên là Hạng Yến, quản gia Hạng gia, néu cậu biết tôi đến đây, vậy tắt nhiên cũng biết mục đích tôi tới nơi này.”.