Trần Ninh bình tĩnh nói: “Vì Diệp Mục Thiên mà đến?”
Hạng Yến lạnh lùng nói: “Cậu biết là được rồi, cậu có biết quan hệ giữa Diệp gia và Hạng lão không, cậu có biết Diệp Mục Thiên là con trai của Hạng lão không?”
“Cậu lại dám đả thương Diệp Mục Thiên, còn dám làm nhục một đám cao thủ Diệp gia.”
“Lần này tôi tới đây, chính là đại diện cho Hạng lão, muốn cùng cậu đòi công đạo.”
Đồng Kha nghe vậy sắc mặt thay đổi.
Gần đây Hạng gia vẫn luôn tìm làm phiền chị cô, không ngờ lại tới.
Vẻ mặt Kiều Hiểu Minh khiếp sợ, tên Trần Bắc này lại ngang tàng như vậy, ngay cả con trai của Hạng lão cũng đánh bị thương?
Anh ta có chút vui sướng khi người gặp họa, cũng có chút tò mò, rốt cuộc Trần Bắc này có lai lịch gì?
Trần Ninh thản nhiên nói iệp Mục Thiên cùng Diệp gia ăn giáo huấn, hoàn toàn là giao gió gặt bão, ông trở về nói cho Hạng lão, bảo ông ta rảnh rỗi quản giáo con trai còn sót lại nhiều hơn, để tránh hối hận không kịp.”
Hạng Yến nghe vậy, bừng bừng giận dữ.
Trần Bắc này thật sự quá kiêu ngạo!
Sắc mặt ông ta tái xanh nói: “Làm càn, cậu lại dám uy hiệp Hạng lão, cậu thật sự không biết trời cao đất dày.”
Những thủ hạ bên cạnh Hạng Yến, lòng ai nấy đều đầy căm phẫn, có người kêu lên: “Hạng quản gia, cùng tiểu tử này nói nhảm nhiều như vậy làm gì, liền tiễn hắn lên đường đi.”
Hạng Yến lại giơ tay ngăn cản các thủ hạ, híp mắt nhìn Trần Ninh, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, trước khi cậu chết, tôi có chuyện muốn hỏi rõ.”
“Tướng quân Lưu Chắn Bình vậy mà xưng huynh gọi đệ với cậu, cậu rốt cuộc là ai?”
Trần Ninh mỉm cười: “Ông đến để giết tôi, tại sao tôi phải trả lời câu hỏi của ông?”
Hạng Yến gật đầu: “Không nói không sao, cậu không nói, sau khi chúng tôi giết cậu, có thể đi hỏi Lưu tướng quân, cũng sẽ nhận được đáp án.”
“Người đâu, tiễn cậu ta lên đường.”
Theo lệnh của Hạng Yến hạ xuống, lập tức liền có mấy người đàn ông mặc âu phục động.
Bọn họ giống như mấy con báo đen, nhanh chóng nhào về phía Trần Ninh.
Đồng Kha không khỏi hạ giọng: “Cần thận!”
Kiều Hiểu Minh lại lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
Những vệ sĩ Nội các này, toàn bộ đều là cựu chiến binh tinh nhuệ lựa chọn từ các quân khu, tập trung lại tiền hành huấn luyện đặc biệt, mỗi người đều có thực lực binh vương.
Kiều Hiểu Minh gấp gáp chờ đợi để xem kết cục thê thảm của Tràn Ninh.
Rằm rằm….
ngôn tình hay
Mấy tên vệ sĩ Nội các vừa mới tới gần Trần Ninh, ngay cả góc áo Trần Ninh cũng không đụng phải, liền bị Trần Ninh đánh bay.
Cái gì?
Kiều Hiểu Minh lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
Đồng Kha cũng không dám tin nhìn Trần Ninh.
Hạng Yến khẽ nhíu mày, đám vệ sĩ Nội các phía sau ông ta cũng hai mặt nhìn nhau, thực lực của đối thủ so với tưởng tượng của bọn họ mạnh hơn nhiều.
Hạng Yến cười lạnh: “Tiểu tử tốt, chẳng trách cậu có thể dựa vào lực lượng của mình, đánh bại một đám cao thủ Diệp gia, thì ra có chút thực lực.”
“Nhưng chút thực lực này của cậu, nhìn còn thiếu rất nhiều.”
“Người đâu, bắt lấy cậu ta!”
Giọng nói của Hạng Yến dứt.
Một lượng lớn các vệ sĩ Nội các đồng loạt động, giống như bẩy sói, hùng hỗ xông về phía Trần Ninh.
Bên cạnh Hạng Yến, chỉ còn lại tám thủ hạ đứng bát động.
Tám thủ hạ này là tám cao thủ nổi tiếng trong vệ sĩ Nội các.
Họ là những con át chủ bài tinh nhuệ trong tinh nhuệ, vương bài trong vương bài, được gọi là tám đại chiến tướng Nội các.
Tám đại chiến tướng Nội các, bất kỳ một người nào cũng là địch ngàn người.
Tám người bọn họ, tất nhiên khinh thường các vệ sĩ Nội các bình thường liên thủ vây công Trần Ninh, bởi vì bọn họ thấy thắng không anh hùng.
Trần Ninh đối mặt với gần trăm vệ sĩ Nội các sát khí đẳng đằng, anh vẫn thong dong như trước, không có chút sợ hãi nào, cũng không có chút bối rối nào, thậm chí bước lên, chủ động nghênh chiến.
Rằm!.