Đồng Kha nghe vậy, mở to hai mắt.
Cô nâng cao giọng nói của mình: “Trần Bắc, tôi cảm thấy.
có chút lạnh.”
Ánh mắt Trần Ninh dừng lại trên người Đồng Kha, nhìn Đồng Kha mặc váy thời trang hở vai, sau đó hai tay anh liền vươn về phía áo khoác âu phục của anh.
Ánh mắt Đồng Kha sáng lên, trong mắt nhịn không được dâng lên một sự chờ mong.
Nhưng một cảnh bắt ngờ đã xảy ra với cô.
Hai tay Trần Ninh nắm áo khoác, dùng sức quấn chặt áo khoác âu phục một chút, hai tay ôm cánh tay, mỉm cười nói với Đồng Kha: “Gần đây ban đêm nhiệt độ giảm xuống, quả thật rất lạnh.”
“Chậc chậc, Đồng tiểu thư cô còn mặc váy dài hở vai.”
“Cô nhìn tôi liền không giống, tôi có tính toán trước, ra ngoài liền mặc áo khoác.”
“Bây giờ tôi rất ám!”
Đồng Kha nghe vậy trợn mắt há hốc miệng, tên này là quái thai sao, sao một chút phong độ thân sĩ cũng không cói “Anh…”
Trần Ninh mỉm cười: “Có chuyện gì vậy?”
Đồng Kha tức giận nói: “Không sao, đi thôi.”
Trần Ninh cảm thấy đúng với ý nguyện, lập tức nói: “Được, chúng ta trở về thôi.”
Gần đây anh giống như phát hiện, Đồng Kha đối với anh rẻ của cô, giống như có được một loại tình cảm khác thường nào đó.
Điều này khiến anh cảnh giác, cho nên thân phận của anh bắt kể là Trần Ninh cũng tốt, thân phận Trần Bắc cũng tốt, đều cố ý giữ khoảng cách với Đồng Kha.
Nhưng điều khiến anh không ngờ chính là, Đồng Kha lại nói: “Hiện tại thời gian còn sớm, vội trở về làm gì?”
Trần Ninh cười khổ nói: “Không biết Đồng tiểu thư còn muốn đi đâu?”
Đồng Kha nói: “Uống rượu, đi thôi!”
Hai người đi tới một nhà hàng lớn, Đồng Kha gọi không ít thịt nướng, còn kêu hai chai bia.
Hai người vừa ăn thịt nướng vừa uống bia.
Đồng Kha đối với chuyện vừa rồi Trần Ninh không cởi áo khoác cho cô chống lạnh, liên tục cùng Trần Ninh uống một ly, giống như muốn chuốc say Trần Ninh, để Trần Ninh lúng túng.
Nhưng chút rượu của cô, làm sao có thể là đối thủ của Trần Ninh?
Cuối cùng, Trần Ninh không say, ngược lại cô say rượu.
Trần Ninh dở khóc dở cười, sau khi trả tiền, đỡ cô lên xe, bắt đầu về nhà.
Trên đường đi, Đồng Kha say rượu, thỉnh thoảng toát ra một hai câu.
“Trần Bắc…”
Trần Ninh vừa lái xe vừa bắt lực đáp: “Tôi đây, sao vậy?”
Đồng Kha say rượu nói: “Anh không phải cho rằng tôi thích anh chứ?”
“Anh bớt nghĩ đẹp đi!”
“Tôi sẽ không thích anh, bởi vì người tôi thích, so với anh xuất sắc hơn nhiều, người tôi thích là anh rễ Trần Ninh!”
“Anh ấy xuất sắc hơn anh rất nhiều, tôi chẳng qua chỉ cảm thấy lời nói và cử chỉ của anh có chút giống anh ấy mà thôi…”
Trần Ninh nghe được tê cả da đầu!
Mấy ngày nay Đồng Kha thường xuyên tìm anh nói chuyện, còn hỏi chuyện Thiều soái.
Anh liền giống như ý thức được, có phải Đồng Kha đối với anh có tình cảm đặc biệt nào đó hay không?
Hiện tại nghe được lời say rượu của Đồng Kha, rốt cục anh mới ý thức được, cô em vợ của anh, thật đúng là thầm mến anh.
Trần Ninh tê cả da đầu, trong lòng âm thầm quyết định sau này vẫn nên xa cách với em vợ một chút, giữ khoảng cách.
Đoán rằng là Đồng Kha nhát thời ái mộ, chờ cô gặp được thiên tử chân mệnh của cô, cô sẽ tỉnh táo trở về, nghĩ lại lúc ái mộ này, bản thân cô đều sẽ mỉm cười, sẽ cảm thấy buồn cười.
Sắc mặt Hạng Thành tái xanh, nhìn Hạng Yến nằm trên cáng, hấp hồi.
Cuối cùng ông ta đã ý thức chuyện nghiêm trọng!
Lúc trước ông ta cho rằng Diệp gia sống an nhàn sung sướng quá lâu, dưới sự khinh thường, mới chịu thiệt thòi ở Giang Nam.
Vốn tưởng rằng Hạng Yến mang theo tám đại chiến tướng Nội các, còn có một trăm vệ sĩ Nội các đi Giang Nam, có thể giải quyết vấn đè, trút cơn giận cho mẹ con Diệp Băng Tâm Diệp Mục Thiên..