Trần Ninh cười nói: “Có!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Đồng Kha trong nháy mắt trắng bệch, hoảng sợ hỏi: “Tôi… tối qua sau khi say rượu tôi đã nói gì?”
Trần Ninh cười nói: “Cô nói bảo tôi đừng hiểu lầm, nói cô sẽ không thích tôi.”
Đồng Kha nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, chợt có chút xấu hỗ.
Sau đó, cô cần thận hỏi: “Tôi có nói gì khác không? Giống như tôi đã nói với anh những người tôi thích?”
Trần Ninh lắc đầu: “Vậy thì không!”
“Sao vậy, Đồng tiểu thư cô có đối tượng thầm mến?”
Đồng Kha lắc đầu không ngừng: “Không, tôi không có, đừng nói nhảm!”
Khá lắm, đều phủ nhận tắt cả.
Trong lòng Trần Ninh cười thầm!
Đồng Kha nghe nói tối hôm qua mình say rượu không nói lung tung, tim treo lơ lửng của cô liền buông xuống.
Cô khoát tay với Trần Ninh: “Được rồi, không sao đâu, anh làm việc của anh đi.”
Trần Ninh cười cười, đi ra ban công, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Điển Chử ở quân Bắc Cảnh, bình tĩnh nói: “Hạng gia nghỉ ngờ thân phận Tràn Bắc của tôi, tôi có nguy cơ bại lộ, sắp xếp cho tôi một chút, hai ngày sau tôi chuẩn bị trở về quân Bắc Cảnh.”
Điển Chử nói: “Vâng, Thiếu soái!”
Thủ đô, Hạng gia!
Hạng Thành vừa mới được thủ hạ báo cáo, biết được một đám Hạng Cô Thành, toàn quân bị diệt, đều chết ở Trung Hải.
Thủ hạ vừa kinh hãi vừa giận nói: “Những vệ sĩ bên cạnh Tống Sính Đình thật tàn nhẫn, ngay cả người Hạng gia chúng ta cũng dám giết, lại đem toàn bộ đám Hạng Cô Thành giết chết.”
“Được rồi, rốt cuộc Trần Bắc có lai lịch gì mà lại lợi hại như vậy, ngay cả Hạng Cô Thành cũng không phải đôi thủ.”
Hạng Thành bình tĩnh nói: “Các người không cần suy đoán, đáp án đã rành rành ra trước mắt.”
“Có thể dựa vào lực lượng của mình, đánh bại tất cả cao thủ Diệp gia, có thể chỉ dựa vào một đôi nắm đấm, liền đánh bại tám đại chiến tướng Nội các, còn có thể giết toàn bộ đám Hạng Cô Thành.”
“Trong quân Bắc Cảnh, người thực lực vậy, chỉ có một người này, đó chính là Trần Ninh.”
“Coi như là Tham Lang Phá Quân Thất Sát dưới trướng cậu ta, cũng không có lợi hại như vậy.”
Thủ hạ nghe vậy vừa kinh hãi vừa vui mừng, kích động nói: “Hạng lão, gần đây Tu La quốc không ngừng ở biên giới tăng binh, quân Bắc Cảnh hiện tại đã chuẩn bị bước vào trạng thái chiến tranh.”
“Trần Ninh thân là thống soái, tự tiện rời Bắc Cảnh, lần này chính là cơ hội tốt để Hạng lão ngài tố cáo Trần Ninh.”
Hạng Thành cười lạnh nói: “Tố cáo cậu ta thì không vội, trước tiên nắm lấy nhược điểm của cậu ta rồi nói sau.”
Cảnh vệ Định Thanh bên cạnh ông ta hỏi: “Hạng lão, có phải phái người lập tức đến quân Bắc Cảnh, nắm giữ chứng cứ Trần Ninh tự tiện rời khỏi chiến khu hay không?”
Hạng Thành lắc đầu: “Không!”
“Trần Ninh là tổng chỉ huy quân Bắc Cảnh, uy vọng của cậu ta ở quân Bắc Cảnh rất cao, toàn quân trên dưới đều vô cùng thờ phụng cậu ta.”
“Chúng ta phái người đi quân Bắc Cảnh, chẳng những không lấy được chứng cứ Trần Ninh tự tiện rời khỏi chiến khu, ngược lại còn có thể đánh rắn động rừng.”
Đinh Thanh hỏi: “Vậy chúng ta phải làm gì đây?” “
Hạng Thành híp mắt, thản nhiên nói: “Tôi chuẩn bị tự mình đi Bắc Cảnh một chuyến, coi như là đại diện Nội các, tạm thời quyết định đến Bắc Cảnh an ủi tướng sĩ tiền tuyến.”
Định Thanh nghe vậy vui mừng nói: “Chúng ta phái thủ hạ xuống quân Bắc Cảnh điều tra Trần Ninh, nhất định sẽ bị cản trở nặng nè.”
“Nhưng Hạng lão như ngài đích thân đến Bắc Cảnh, Trần Ninh thân là tổng chỉ huy quân Bắc Cảnh, lại không hiện thân nghênh đón, như vậy chuyện hắn tự tiện rời khỏi chiến khu cũng sẽ bại lộ.”
“Đến lúc đó, Hạng lão ngài có thể nhân cơ hội tố cáo hắn, lơ là nhiệm vụ.”
“Lần này chúng ta ít nhất có thể khai trừ quân hàm Trần Ninh, cách chức Trần Ninh.”
Những thủ hạ còn lại, cũng đều nhao nhao cười.
“Ha ha, chờ Hạng lão cách chức Trần Ninh, Trần Ninh biến thành dân thường, đến lúc đó muốn đánh muốn giết, còn không phải là một câu nói của chúng ta sao?”
Hạng Thành híp mắt, giống như đã nhìn thấy kết cục thê thảm của Trần Ninh.
Ông ta thản nhiên nói: “Các người lập tức đi sắp xép, bên ngoài tuyên bó tôi đi Tây Cảnh kiểm tra tình hình, sau đó bất ngờ đi thẳng đến Bắc Cảnh, để bọn họ trở tay không kịp.”
Đỉnh Thanh nói: “Vâng, thuộc hạ đi sắp xếp!”.