Chiến Long Vô Song


Ông liền đoán được có thể Thiếu soái gặp phải rắc rối gì nửa đường.

Vì thế, ông vội vàng dẫn dắt một đội, vội vàng đi tìm Thiếu soái.

Lúc này ông mang theo rất nhiều binh sĩ chạy tới, cuống quít nói: “Thiếu soái, thuộc hạ đến muộn, mong Thiều soái thứ tội.”
Trần Ninh vẫy tay: “Ông vô tội!”
“Nhưng hành tung của tôi có thể đã bại lộ, ông lập tức sắp xếp máy bay đặc biệt cho tôi, tôi muốn dùng tốc độ nhanh nhất về Bắc Cảnh.”
‘Vương Đạo Phương nói: “Tuân mệnh.”
Lúc này.

Một chiếc máy bay đặc biệt của Nội các, vốn đã chuẩn bị đi Tây Cảnh kiểm tra, nhưng thủ trưởng Hạng Thành, nửa đường lại tạm thời căn dặn phi hành đoàn, thay đổi tuyến đường, đi tới Bắc Cảnh.

Phi hành đoàn nhận được mệnh lệnh của thủ trưởng, trợn tròn mắt.


Nhưng bọn họ nào dám nghi ngờ, vội vàng dựa theo căn dặn thủ trưởng, thay đổi tuyến đường, bắt đầu đi Bắc Cảnh.

Lúc này Hạng Thành đang ở trên máy bay đặc biệt của thủ trưởng, vừa đọc báo vừa uống trà, ông ta nhìn bầu trời xanh bên ngoài, trong lòng cười lạnh: Trần Ninh, tôi đến Bắc Cảnh, cậu không ở Bắc Cảnh, cậu xong rồi.

Tổng bộ quân Bắc Cảnh.

Trung tâm chỉ huy trưởng, trong phòng họp.

Tham Lang, Phá Quân, Thất Sát, còn có một đám kiện tướng đắc lực quân Bắc Cảnh, đang tổ chức hội nghị khẳn z cấp.

Tổng chỉ huy Trần Ninh vắng mặt, người phụ trách chủ trì hội nghị là Tham Lang vừa mới thăng chức Trung tướng không bao lâu.

Tham Lang ngồi ở vị trí chủ trì hội nghị, sắc mặt nghiêm trọng.

Anh trầm giọng nói: “Triệu tập tất cả mọi người đến đây, tổng cộng có hai chuyện.”
“Chuyện đầu tiên hẳn là mọi người đều biết, tối hôm qua Trung tá Lý Bất Phàm, lúc tuần tra dọc theo trạm gác, bị tay súng bắn tỉa Tu La quốc giết chết.”
“Càng làm cho người ta phẫn nộ hơn chính là, tay súng bắn tỉa của Tu La quốc lần này lại sử dụng đầu đạn Đum- đum bị công ước quốc tế cắm sử dụng.”
*Lý Trung tá hy sinh cực kỳ thảm thiết!”
“Quân Bắc Cảnh chúng ta tuyệt đối không thẻ để Lý Trung tá hy sinh vô ích, nhất định phải đưa ra người liên quan của Tu La quốc, trừng phạt nghiêm khắc hung thủ.”
Phá Quân, Thất Sát, còn có các vị tướng lĩnh Điển Chử, sắc mặt ai nấy đều tái xanh, mỗi người đều vô cùng tức giận.

Trên thực tế, Tu La quốc vẫn một mực huyên náo tồn tại tranh chấp lãnh thổ cùng Hoa Hạ, hơn nữa Tu La quốc vẫn luôn canh cánh trong lòng đối với việc bị Hoa Hạ đánh bại năm đó, Tu La quốc vẫn luôn có tâm lý “rồng voi”, vẫn luôn coi Hoa Hạ là kẻ địch, vẫn luôn muốn đánh bại Hoa Hạ một lần.

Trên thực tế, mấy năm nay Hoa Hạ và Tu La quốc quả thật đều tập trung lực lượng quân sự của mình.


Cả hai nước đều miễn cưỡng thừa nhận biên giới của nhau, vì vậy biên giới của họ trùng khít là nơi hai bên thường xuyên xảy ra các cuộc xung đột quy mô nhỏ, thậm chí là các cuộc giao tranh quy mô nhỏ.

Tuy nhiên, mặc dù có những xích mích nhỏ giữa hai bên, nhưng nói chung, cả hai bên đều duy trì sự kiềm chế nhất định.

Hơn nữa, thậm chí hai bên còn cố ý phái một ít đại đội tinh nhuệ, luân phiên đến trạm gác tuyến đầu phòng thủ.

Khiến đại đội tinh nhuệ bóp nghẹt lẫn nhau.

Đây cũng coi như là một loại luyện binh trá hình ở sa trường.

Hoa Hạ cùng Tu La quốc, chỗ xảy ra xung đột kịch liệt nhất là một cái hồ.

Hoa Hạ gọi hồ này là hồ Địa Ngục.

Tu La quốc gọi cái này là hồ Luyện Ngục.

Đừng xem hai quốc gia đặt tên cho hồ này, mệnh danh là khủng khiếp.


Trong thực tế, hồ này rộng và đẹp.

Đặc biệt là vào mùa đông, xung quanh một phiến băng tuyết, chỉ có hồ này không đóng băng, những chim, cáo, hươu nhỏ gì, sẽ chạy đến đây để uống nước.

Vào mùa đông, bên hồ sẽ mọc rất nhiều các loại hoa nhỏ không rõ tên.

Ở Bắc Cảnh đóng băng hàng ngàn dặm vào mùa đông, phong cảnh hồ có thể nói là một cảnh đẹp vô cùng sáng.

Nhưng nơi cảnh đẹp như tranh vẽ này, lại là nơi các chiến sĩ Hoa Hạ cùng Tu La quốc, thường xuyên xảy ra xung đột.

Binh sĩ hai bên, dăm ba hai ngày đều sẽ tới nơi này cắm cờ của mình, rút cờ của đối phương ra, phá hủy bia quốc gia của đối phương.

Nếu đúng lúc đội tuần tra đụng phải nhau, vậy cơ bản chính là xảy ra chiến đấu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận