Chiến Long Vô Song


Tham Lang kiên trì nói: “Bẩm báo Các lão, Thiếu soái ngài ấy đang xử lý sự việc, đợi một chút liền đến, bảo tôi chờ trước tiếp đãi Các lão.”
Hạng Thành trầm mặt: “Đang xử lý chuyện gì? Có thể cho tôi biết cậu ta đang xử lý chuyện gì không, tôi chính là thay mặt Nội các đến thăm quân Bắc Cảnh, chuyện cậu ta xử lý còn quan trọng hơn sự xuất hiện của tôi?”
“Cậu ta không coi tôi ra gì sao, hay là cậu ta không coi trọng Nội các?”
Trán Tham Lang hơi đổ mồ hôi, lớn tiếng nói: “Báo cáo Các lão, Thiếu soái ngài áy không phải ý này…”
Đỉnh Thanh bên cạnh Hạng Thành, lạnh lùng nói: “Hạng lão đang hỏi anh, tổng chỉ huy Trần Ninh của các vị, hiện tại ở đâu, đang xử lý chuyện gì, mời anh lập tức trả lời.”
Tham Lang tê cả da đầu: “Cái này… Cái này…”
Hạng Thành nheo mắt lại: “Là không thể nói, hay là nói không nên lời?”
“Hay là, Trần Ninh căn bản không ở Bắc Cảnh, chạy đến nơi khác?”
Đinh Thanh trừng mắt nhìn đám người Tham Lang, lạnh lùng nói: “Hiện tại quân Bắc Cảnh là trạng thái thời chiến, tổng chỉ huy các người lại không có ở đây, ngộ nhỡ địch nhân đánh tới, các người làm như.


thế nào?”
Tham Lang kiên trì nói: “Ai nói Thiếu soái chúng tôi không ở quân Bắc Cảnh?”
Hạng Thành híp mắt, thản nhiên nói: “Cậu ta ở quân khu Bắc Cảnh, vì sao hiện tại không thấy người đâu?”
Tham Lang chỉ có thể cố gắng chống đỡ đến cùng: “Thiếu soái chúng tôi đang xử lý một chuyện quan trọng, ngài ấy làm xong sẽ đến gặp Các lão.

Quân Bắc Cảnh chúng tôi đã chuẩn bị xong bữa tiệc rượu đơn giản, thuộc hạ trước tiên đi cùng Các lão vào tiệc, tin rằng Thiếu soái rất nhanh sẽ tới.”
Hạng Thành cũng không chịu nể mặt mũi, cười lạnh nhìn Tham Lang, từ từ nói: “Trung tướng Tham Lang, cậu có thành tựu hôm nay, cũng không dễ dàng, cũng không nên bởi vì nói chuyện lừa gạt cấp trên, phạm sai lầm mà ném chút tiền đồ của mình.”
“Tôi hỏi cậu một lần nữa, Trần Ninh ở đâu?”
Trán Tham Lang đổ mồ hôi, kiên trì đến cùng: “Các lão, thuộc hạ vừa nói, Thiếu soái đang xử lý một chuyện rất quan trọng.”
Hạng Thành giận dữ nói: “Cậu có biết lừa gạt tôi, là phạm tội gì hay không?”
Tham Lang cúi đầu: “Thuộc hạ không lừa Các lão.”
Hạng Thành vô cùng tức giận: “Được, cậu nói Trần Ninh đang xử lý một chuyện cực kỳ quan trọng, cậu nói cho tôi biết cậu ta đang xử lý chuyện gì, hơn nữa lập tức dẫn tôi đi gặp cậu ta.”
Tham Lang cắn răng: “Cái này…”
Hạng Thành cười lạnh: “Sao vậy, nói không nên lời Trần Ninh đang làm gì, cũng không dám dẫn tôi đi gặp cậu ta?”
“Có phải bởi vì, bây giờ cậu ta ở thành phó Trung Hải, tỉnh Giang Nam không?”
Đám người Tham Lang, đều cảm giác không gánh được.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đến: “Tôi đây!”
Các tướng sĩ Tham Lang nghe thấy âm thanh lạnh lùng mạnh mẽ này, ai nấy đều lộ ra biểu cảm vui mừng, nhao nhao nhìn về phía âm thanh truyền đến.


Sau đó liền nhìn thấy quân phục viền vàng đề trắng, huy Chương trên vai người đàn ông là một quốc huy màu vàng cùng một thanh kiếm sắc anh vũ, mang theo Điển Chử, Bát Hỗ Vệ, bình tĩnh bước tới.

Thiếu soái!
Ánh mắt nhóm người Tham Lang lộ ra vẻ mừng rỡ.

Tham Lang hô lên: “Nghiêm!”
“Chào!”
“Chào Thiếu soái!”
Hàng vạn tướng sĩ tại hiện trường, tất cả đều đứng thẳng chào: “Chào Thiếu soái!”
Khí thế chào này so với lúc vừa rồi chào với Hạng Thành, mạnh hon nhiều.

Một nhóm người Hạng Thành, nhìn thấy Trần Ninh mặc quân phục Thiếu soái, cũng sợ ngây người.


Ngày thường thái sơn sập trước mắt Hạng Thành cũng không sợ hãi, lúc này cũng khó che giấu biểu cảm khiếp Sợ.

Lúc ông ta tới, rõ ràng Trần Ninh còn ở Trung Hải Giang Nam, thậm chí ông ta còn phái người mời cao thủ đi ngăn cản Tràn Ninh.

Tại sao bây giờ Trần Ninh cũng xuất hiện ở Bắc Cảnh?
Chẳng lẽ Trần Bắc thật sự là người khác?
Không thẻ, hoàn toàn không thẻ!
Sắc mặt ông ta khó coi nhìn Trần Ninh, không cam lòng nói: “Trần Ninh, cậu thật là tự đại.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận