“Không nói đến tôi là thủ phụ, chỉ dựa vào lần này tôi đại diện Nội các tuần tra thăm hỏi binh sĩ, cậu làm tổng chỉ huy cũng không nên chậm trễ như vậy chứ?”
“Cậu ngược lại nói, vừa rồi cậu làm gì, có chuyện gì quan trọng hon tôi đại diện Nội các đến tuần tra?”
Trần Ninh giọng lạnh lùng nói: “Tôi đã đi gặp bạn tốt của tôi.”
Hạng Thành cười lạnh: “Bạn tốt của cậu ở trong mắt cậu, so với Nội các còn quan trọng hơn…”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Bạn tôi tên là Lý Bất Phàm, một Trung tá của quân Bắc Cảnh, tối qua tuần tra trạm gác tuyến đầu, bị kẻ địch Tu La quốc vượt biên giết chết.
Hơn nữa, kẻ thù của Tu La quốc không chỉ vượt qua biên giới để giết Lý Trung tá, mà còn sử dụng đạn bị công ước quốc tế cắm.”
“Lý Bất Phàm hy sinh cực kỳ thảm, lúc đi, vô cùng đau khổ.”
“Tôi vừa rồi đi xem thi thể của cậu áy, trên bụng cậu ấy có thêm một lỗ thủng lớn, bị Đum-đum bắn ra.”
“Tôi đau buồn khó chịu, cho nên đến nghênh đón Hạng Các lão muộn, Hạng Các lão muốn trị tội của tôi thì cứ việc.”
Hạng Thành nghe vậy vẻ mặt khiếp sợ.
Ông ta thất thanh nói: “Cậu nói cái gì, Tu La quốc lại vượt biên đánh lén chúng ta, còn giết một Trung tá chúng ta, hơn nữa sử dụng đạn Đum-đum vô nhân đạo?”
Trần Ninh nói: “Chuyện này quân Bắc Cảnh đã báo Nội các, các lão ông vẫn không biết sao?”
Hạng Thành nghe vậy, trong nháy mắt mặt đỏ tía tai.
Ông ta hôm qua củng hôm nay, trong lòng liền nghĩ lại làm sao giết chết Trần Ninh, nào quản chuyện khác.
Hôm nay ông ta lấy chiêu bài thăm hỏi binh sĩ Bắc Cảnh, hiện tại quân Bắc Cảnh xảy ra chuyện lớn như vậy, một Trung tá hy sinh thảm thế nào, hơn nữa Bắc Cảnh đều báo Nội các, ông ta lại còn không biết.
Nói ông ta quan tâm nhiều hơn đến các tướng sĩ quân Bắc Cảnh, hiện tại ai tin chứ?
Quả nhiên, các tướng sĩ của quân Bắc Cảnh tại hiện trường, ánh mắt nhìn ông ta, đều trở nên khác thường.
Như thể tất cả đều coi ông ta là một chính trị gia đạo đức giả.
Ông ta rất xấu hỏ, chỉ có thể lộ ra biểu cảm căm phẫn, nói với Trần Ninh: “Hôm qua tôi bận rộn thị sát Tây Cảnh và Bắc Cảnh, không đọc được tài liệu báo cáo gần đây của Nội các, tôi cũng vừa biết chuyện này xảy ra khiến người ta phẫn nộ như vậy.”
“Trần Ninh, chuyện này nhất định phải xử lý nghiêm ngặt, tôi lập tức ra lệnh cho Bộ Ngoại giao kháng nghị, yêu cầu Tu La quốc cho chúng ta một lời giải thích.”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Kháng nghị là không đủ!”
“Nếu Tu La quốc vượt biên giết người của chúng ta, còn tàn khốc sử dụng đạn cắm.”
“Vậy bọn họ nên nhận lấy thịnh nộ của quân Bắc Cảnh chúng tôi!”
Hạng Thành nghe vậy trợn tròn mắt: “Cậu, cậu định làm gì?”
Tôi sẽ đích thân đến đại bản doanh quân đội Tu La quố, tìm Mossan, giết hắn giống như giết chết một con chó.”
Trong mắt Trần Ninh hiện lên một vẻ sát khí.
Àm ầm!
Các tướng sĩ quân Bắc Cảnh tại hiện trường, nghe thấy lời của Trần Ninh, toàn bộ đều chắn động.
Vừa mới nhậm chức tổng chỉ huy biên giới Tu La quốc!
Hạng Thành nghe Trần Ninh nói muốn tự mình đến đại bản doanh bộ đội biên phòng Tu La quốc, giết chết Mossan, ông ta đều không khỏi sợ ngây người.
Ý tưởng đầu tiên xuất hiện trong đầu ông ta là hoang đường!
Bộ đội biên phòng Tu La quốc, có gần 30 vạn tướng sĩ Tu La, Mossan là tổng chỉ huy vừa mới nhậm chức.
Mossan ở Tu La quốc vốn rất nổi danh, là nhân vật thực lực xuất chúng phái chủ chiến.
Cũng chính vì vậy, Mossan vừa mới nhậm chức, liền đích thân đến tiền tuyến, tự mình dùng súng bắn tỉa bắn chết một Trung tá Hoa Hạ.
Đây cũng là Mossan cố ý hạ mã uy cho bên Hoa Hạ, nói cho Hoa Hạ, tính cách cùng điệu bộ cường thế của hắn.
Thực lực Mossan mạnh, thân là thống soái một quân, dưới trướng có máy chục vạn tinh binh sĩ hung hãn.
Thế nhưng Trần Ninh lại nói muốn đích thân đến đại bản doanh kẻ địch, giết chết Mossan như giết một con chó, đây không phải là những chuyện hoang đường sao?
Hạng Thành trầm xuống, lạnh lùng nói: “Trần Ninh, tôi biết Lý Trung tá hy sinh, mỗi ngườiquân Bắc Cảnh đều vô cùng tức giận.”
“Tôi hiểu tâm trạng mọi người muốn báo thù cho Lý Trung tá, nhưng cậu không nên hành động thiếu suy nghĩ, phải giữ vững lý trí, kiềm chế nỗi hận của mình.”
“Chuyện này xử lý không tốt một chút, vậy thì có thể châm lửa chiến tranh giữa hai nước, đến lúc đó cậu chính là tội nhân chiến tranh.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Người phạm Hoa Hạ ta, dù xa tất giết.”.