Chiến Long Vô Song


Đỉnh Thanh người chưa tới, mà giọng nói uy nghiêm mười phần truyền đến trước.

Định Tuấn Minh nhìn thấy anh họ Đỉnh Thanh tới, giống như đứa nhỏ bị bắt nạt nhìn thấy anh mình dẫn người tới, anh ta lộ ra vẻ mừng rỡ, bước nhanh nghênh đón: “Anh.

họ, rốt cuộc anh cũng tới rồi.” ị “Lần này ở Thủ đô em bị người bắt nạt thảm rồi!”
“Thủ đô chính là vùng của anh, lần này anh nhát định phải giúp em báo thù, để cho em trút được cơn giận này.”
Ngày thường Đinh Thanh đi theo Hạng lão, cả ngày cùng các vị đại lão cao cấp gặp mặt, anh ta ở bên ngoài, Thành tôn Thiếu tôn bình thường nhìn thấy anh ta, đều phải khách khí, cho anh ta mặt mũi.

Lúc này anh ta trầm mặt, nhìn xung quanh hiện trường, lạnh lùng nói: “Tôi ngược lại muốn xem, là ai ăn gan hùm mật gấu, mà ngay cả người Đinh gia Tây Cảnh chúng tôi cũng dám bắt nạt?”
Định Tuấn Minh chỉ vào Trần Ninh, kêu lên: “Anh, chính là anh tai”
Đỉnh Thanh cùng các thủ hạ của anh ta, theo phương hướng Đinh Tuần Minh nhìn sang, sau đó liền nhìn thấy Trần Ninh ngồi trên ghế, đang từ từ ăn thức ăn phương Tây.

Trong nháy mắt Đinh Thanh nhìn thấy Trần Ninh, giống như bị điện giật, cơ thể đột nhiên run lên.

Đồng tử của anh ta cũng đột nhiên mở to, lộ ra vẻ kinh hãi.

Người trêu chọc em họ, lại là Thiếu soái!
Đinh Thanh cảm giác thiên lôi cuồn cuộn, ngốc ngay tại chỗ.: Đinh Tuấn Minh lại không chú ý tới vẻ mặt khác thường của anh họ mình, vẫn đang lải nhải không ngừng kêu lên: “Anh, tên này làm em bị thương, còn làm thủ hạ của em bị thương.”
“Yêu cầu của em đơn giản, anh ta nhát định phải cúi đầu cầu xin tha thứ, còn có vợ của anh ta, cũng phải thay anh ta xin lỗi, em muốn tối nay vợ anh ta…”
Sắc mặt Đinh Thanh biến đổi, vội vàng quát: “Cậu im cho tôi!”
Đinh Tuấn Minh bị anh họ đột nhiên gầm lên giận dữ dọa sợ, mở to hai mắt, vẻ mặt mờ mịt, oan ức nói: “Anh, anh…”
Định Thanh giận dữ quát: “Nếu như cậu còn xem tôi là anh, nếu cậu không muốn chết, néu cậu không muốn Đinh gia Tây Cảnh chúng ta đại họa sắp tới, vậy cậu lập tức quỳ xuống, nhận sai với Trần tiên sinh cho tôi.”
Đinh Tuấn Minh nghe vậy, giống như con mèo bị giẫm lên đuôi, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Anh ta vừa kinh hãi vừa giận dữ kêu to: “Anh, em bảo anh tới đây là giúp em báo thủ, sao cánh tay của anh lại rẽ ra ngoài, anh lại bảo em quỳ xuống nhận sai với tên này?”
“Anh, anh có điên không?”
Sắc mặt Đinh Thanh tái xanh nói: “Người điên là cậu, cậu có biết vị này là ai không?”
Đỉnh Tuần Minh nghe vậy sửng sốt, kinh nghỉ bất định(*) – nhìn Trần Ninh: “Anh ta là ai vậy?”
(*) ngạc nhiên và nghi hoặc mà không xác định được chủ.

Đinh Thanh lớn tiếng nói: “Ngài ấy chính là Thiếu soái Bắc Cảnh, chiến thần Hoa Hạ, Trần Ninh.”
Cái gì?
Thiếu soái Bắc Cảnh!
Chiến thần Hoa Hạt Võ tướng số 1 của Hoa Hạ, thần trong lòng vô số quân nhân, từng dựa vào lực lượng của mình, giết qua liên quân cao thủ mười tám quốc gia, chiến thần Trần Ninh làm cho cả thế giới chắn động!
Đinh Tuần Minh khiếp sợ đến mức mắt sắp lồi ra, giống như con ếch mắt trồng.

Mọi người ở hiện trường, vẻ mặt ai náy đều là chắn động, vừa bất ngờ, vừa chắn động nhìn Trần Ninh, vẻ mặt mỗi người đều vui mừng đến đỏ bừng.

Trời ơi, thì ra người đàn ông cao ngất trước mắt này chính là Thiếu soái trong truyền thuyết!
Sắc mặt Đinh Tuần Minh bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy biến hóa, cuối cùng biến thành một mảnh trắng bệch.

| Thân thể của anh ta, cũng không kiềm chế được, bắt đầu run rẩy.

Ùm!
Anh ta nặng nề quỳ trên mặt đất, tay chân bò đến trước mặt Trần Ninh, liều mạng dập đầu: “Thiếu soái, tiểu nhân sai rồi.”
“Tiểu nhân có mắt không tròng, tiểu nhân đáng chết, cầu xin Thiếu soái ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, coi tiểu nhân là một cái rắm đi, sau này tiểu nhân cũng không dám…”
Mọi người ở hiện trường, hai mặt nhìn nhau.

Đinh thiếu vừa rồi còn không ai bì nổi, luôn miệng muốn Trần Ninh cúi đầu, thậm chí còn đe dọa Tống Sính Đình kêu Trần Ninh nhận tội, hiện tại lại sợ tới mức quỳ gối dập đầu cầu xin tha thứ.

Trần Ninh đối với Định Tuần Minh quỳ trước mặt anh dập đầu cầu xin tha thứ, như không thấy, từ từ ăn bít tết.

Hiện trường yên tĩnh!
Chỉ có tiếng dập đầu của Đinh Tuần Minh.

Chỉ chốc lát sau, Đinh Tuấn Minh liền dập đầu chảy máu, đầu đầy máu tươi.

Nhưng Trần Ninh không mở miệng, anh ta lại không dám dừng lại, bất chấp đau đón, liều mạng dập đầu….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui