Diệp Băng Tâm chờ mong cùng chồng cũ gương vỡ lại lành, Diệp Mục Thiên thì chờ mong mình nhận tổ quy tông, như vậy sau này anh ta chính là công tử Hạng gia chân chính rồi.
Hơn nữa, nếu Hạng Thành làm Quốc chủ nhiệm kỳ kế, như vậy thân phận của bọn họ sẽ càng thêm hiển hách.
Trong lúc nhất thời, hai người bọn họ tràn đầy khát vọng về tương lai.
Tuy nhiên, những gì họ không biết là một âm mưu chống lại gia đình của họ đang lặng lẽ triển khai.
Tại thời điểm này!
Một quán trà cổ không đáng chú ý ở Thủ đô, trong một gian phòng.
La Văn Nhạc mang theo hai thủ hạ đắc lực, đang không kiên nhẫn uồng trà.
Bỗng nhiên, cửa phòng truyền đến hai tiếng gõ cửa.
La Văn Nhạc lạnh lùng nói: “Vào đi!”
Tiếp theo, một người đàn ông trung niên dáng người cồng kềnh, ánh sáng đỏ đầy mặt, cười giống như phật Di lặc xuất hiện trước mặt La Văn Nhạc.
“Thưa tiên sinh, để cậu chờ lâu, tiểu nhân chính là Hải Lai Phúc.”
La Văn Nhạc có hứng thú nhìn người đàn ông cồng kềnh trước mắt này, người này chính là một trong những người liên lạc kinh doanh của tổ chức sát thủ thần bí nhất trong truyền thuyết “Quỷ Sách”?
Nhìn qua không giông là sát nhân, ngược lại giông như là một quan lớn ôn hoà điềm đạm.
La Văn Nhạc híp mắt nói: “Ông chính là người phụ trách Quỷ Sách ở châu Á?”
Hải Lai Phúc cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy, rất vui có cơ hội phục vụ cậu.”
La Văn Nhạc nói: “Nghe nói Quỷ Tác các người là tổ chức sát thủ thần bí nhất thế giới, cũng là tổ chức sát thủ khiêm tốn nhất, không những có sát thủ cao cấp nhất, hơn nữa quan trọng nhát là, các người vô cùng chú trọng đến việc giữ bí mật của cố chủ, cho dù là tình huống gì, cũng sẽ không phản bội cố chủ?”
Hải Lai Phúc cười tủm tỉm nói: “Đây là nguyên nhân quan trọng mà Quỷ Tác chúng tôi có thể đứng sừng sững trong giới sát thủ mấy trăm năm, luôn luôn đứng đầu bảng xép hạng.”
La Văn Nhạc gật gật đầu: “Tôi có thể tìm được các người, đương nhiên cũng đã sớm hiểu rõ thực lực của các người.”
“Lần này tôi liên lạc với các người, là muốn các người giúp tôi giết một người, không biết các người có dám tiếp nhận nhiệm vụ này không?”
Hải Lai Phúc cười nói: “Không có nhiệm vụ nào Quỷ Tác chúng tôi không dám tiêp nhận, cũng không có người nào Quỷ Tác chúng tôi không dám giết, đương nhiên khó khăn càng lớn, mục tiêu hậu quả càng nghiêm trọng, giá cả thường cũng cao dọa người, điểm này cậu phải chuẩn bị tâm lý”
La Văn Nhạc cười cười: “Được, tôi muốn ông giết người, là thiếu gia Diệp gia Thủ đô, Diệp Mục Thiên.”
Hải Lai Phúc mở to hai mắt: “Diệp Mục Thiên, công tử Diệp gia, con trai của thủ phụ Nội các Hoa Hạ – Hạng Thành cùng vợ cũ sinh ra.”
La Văn Nhạc nhíu mày: “Thế nào, có phải không dám tiếp nhận nhiệm vụ này hay không?”
Hải Lai Phúc cười nói: “Không phải không dám nhận, mà là giá cả sẽ rất cao, ừm, hẳn là vô cùng cao, giá trên trời.”
La Văn Nhạc từ từ nói: “Giá cả không phải là vấn đè, nhưng Quỷ Tác các người, nhất định phải làm đẹp, nhất định không thể xảy ra bắt kỳ sơ suất nào.”
Đêm khuyal Bệnh viện Hiệp Hòa, bên trong phòng bệnh VỊP đơn độc.
Trong phòng một mảnh mờ tối, chỉ có chút ánh trăng từ cửa số chiếu vào, ảm đạm rải trên mặt đất.
Diệp Mục Thiên nằm ở trên giường bệnh, đã sớm ngủ say, còn phát ra tiếng ngáy nhỏ nhẹ.
Ken két!
Cùng với một tiếng mở cửa dường như không thể nghe thấy, một thân ảnh màu trắng, xuất hiện ở trong phòng bệnh.
Một người mặc áo bác sĩ màu trắng, người đàn ông đeo khẩu trang, tiện tay mở đèn trong phòng bệnh.
Mắt Diệp Mục Thiên lim dim buồn ngủ mở mắt ra, anh ta nằm ở trên giường bệnh bị ánh đèn chiếu vào không mở mắt nỗi, chỉ có thể mơ hồ thấy trước mắt là một người đàn ông người mặc áo khoác dài màu trắng, theo bản năng xem đối phương là bác sĩ.
Mặt anh ta đầy không vui, hùng hổ nói: “Trước lúc ngủ không phải uống thuốc rồi sao, sao nửa đêm còn phải kiểm tra?”
Người đàn ông mặc áo khoác trắng không nói gì, tiện tay đem một vali xách tay để lên bàn, sau đó mở vali xách tay.
ra.
Trong vali xách tay lại là các loại kim tiêm thuôc nước, còn có công cụ dùng để phẫu thuật như dao mỏ.
Chỉ thấy hắn động tác nhanh chóng liền cầm ống tiêm lên, thuần thục lắp ráp đầu kim, bắt đầu dùng kim hút ra một ống dịch tiêm…
Diệp Mục Thiên vùng vẫy ngồi xuống, mặt đầy mờ mịt nhìn bác sĩ trước mắt, cau mày nói: “Còn muốn tiêm?”
Bác sĩ vẫn không nói gì.
Diệp Mục Thiên không khỏi nỗi lên một tia nghỉ ngờ..