Chiến Long Vô Song


“Đất nước đào tạo các anh dễ dàng sao? Lúc đầu tôi tự tay điều giáo các anh dễ dàng sao?”
“Hiện tại tôi không còn là thống soái Bắc Cảnh, các anh đi theo tôi thì có ích lợi gì?”
“Ngoan ngoãn ở trong đội, phát huy hết khả năng của mình, phục vụ đất nước, đừng để tôi thất vọng.”
Điển Chử biệt khuất: “Thiếu soái, ngài đã đóng góp rất nhiều cho Bắc Cảnh nhưng họ lại đối xử với ngài như thé, các anh em cảm thấy không đáng thay ngài…”
Trần Ninh bình tĩnh: “Tôi tin cấp trên sắp xếp như vậy là có lo nghĩ của họ.”
“Tuân theo sắp xếp là được!”
“Quy tắc đầu tiên đối với quân nhân là phải tuân theo mệnh lệnh, cấp trên sắp xếp thế nào, chúng ta làm theo thế nấy là được, hiểu chưa?”
Điển Chử không phục: “Nhưng…”
Trần Ninh trầm giọng: “Không có nhưng nhị gì cả!”
“Nếu các anh còn chịu nghe lời của tôi, vậy thì về báo lại với quân Bắc Cảnh, đừng gây rắc rối.”

Điểm Chử và tám Hộ Vệ nghe thấy Trần Ninh nói như vậy, họ cũng không dám nói gì, chỉ có thể đứng lại cùng nghiêm chào, ngậm nước mắt nói lớn: “Tuân mệnh!”
Trần Ninh và Tống Sính Đình chuẩn bị rời đi.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một lượng lớn ô tô màu đen đi tới.

“Nhanh!”
“Nhanh!”
Đi xuống là một đám đàn ông mặc vest, những người đàn ông khôi ngô khí thế hung hăng.

Những kẻ khí thế hung hăng này nhanh chóng bao vây Trần Ninh và Tống Sinh Đình.

Sau đó một người đàn ông trung niên cao lớn xuất hiện trước mặt Trần Ninh và Tống Sính Đình, người này hóa ra là anh trai của Diệp Băng Tâm, Diệp Thủ Chính.

Diệp Thủ Chính cười lạnh nhìn Trần Ninh: “Trần Ninh, cuộc bầu cử còn chưa kết thúc, sao cậu lại ra đi trong tuyệt vọng như vậy thế?”
Điển Chử và Bát Hộổ Vệ vây quanh bên Trần Ninh và Tống Sính Đình, Điển Chử tức giận nói: “Diệp Thủ Chính, Diệp gia các ông lại muốn làm gì?”
Diệp Thủ Chính cười lạnh: “Cậu ta không còn là thống soái của Bắc Cảnh, các cậu cũng không còn là đội cảnh vệ của cậu ta nữa, tôi tìm cậu ta làm gì, dường như các cậu không xen vào đâu phải không?”
Điển Chử lạnh lùng nói: “Một ngày chúng tôi là lính của Thiếu soái, cả đời cũng sẽ là lính của Thiếu soái, nu các ông thừa dịp Thiếu soái mát đi quyền lực mà muốn bắt nạt Thiếu soái, vậy còn phải hỏi xem chúng tôi có đồng ý hay không trước đã.”
Diệp Thủ Chính nheo mắt lại, hừ lạnh nói: “Các cậu là cái thá gì, trước kia Trần Ninh là thống soái của Bắc Cảnh, các cậu còn có thể chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, bây giờ Trần Ninh đều đã Bồ Tát bằng đất sét qua sông, chính mình khó giữ được, các cậu cảm thấy tôi vẫn sẽ sợ đám chó các cậu sao?”
Điền Chử nhìn Diệp Thủ Chính và máy chục tên thuộc hạ của Diệp Thủ Chính, bễ nghễ nói: “Chỉ dựa vào các người?”

Diệp Thủ Chính mỉm cười: “Đương nhiên là còn nhiều hơn nữa!”
Nói xong, ông ta giơ tay phải lên.

Lập tức, đông đảo người áo đen từ bốn phương tám hướng xuất hiện, tất cả đều là tay chân của Diệp gia, khoảng chừng hơn 500 người.

Những người mặc đồ đen này đều cầm kiếm Nihontö(*) trong tay, trong nháy mắt họ đã bao vây Trần Ninh, Tống Sinh Đình và Điển Chử đến mức một giọt nước cũng không lọt được.

(°) từ thông dụng để chỉ các loại binh khí lạnh có lưỡi dài và sắc bén như kiếm hay tương tự, xuất phát từ Nhật Bản.

Diệp Thủ Chính dương dương đắc ý: “Tôi biết các cậu đánh nhau rất giỏi nên đã đặc biệt huy động hơn 500 thủ hạ tinh nhuệ đến đây, tôi không tin mỗi người các cậu lại có thể đánh lại số người trên trăm.”
Sắc mặt Tống Sính Đình thay đổi rõ rệt.

Sắc mặt Điển Chử và Bát Hỗ Vệ cũng trở nên nghiêm túc.


Sắc mặt Trần Ninh vẫn trông như thường lệ, anh nói nhàn nhạt: “Diệp Thủ Chính, thời gian trước tôi đã đích thân đến Diệp gia của các ông để dự đám tang của Diệp Mục Thiên, lúc đó Diệp gia của các ông cũng đã biết được Diệp Mục Thiên là bị La Văn Nhạc hại chết, không liên quan gì đến tôi.

“Bây giờ ông còn đến làm phiền tôi, tại sao lại như vậy vậy?”
Diệp Thủ Chính lạnh lùng nói: *Trần Ninh, trước đây cậu bắt nạt em gái tôi, cháu trai tôi, làm bị thương vô số cao thủ Diệp gia, khiến Diệp gia của chúng tôi phải chịu nỗi nhục nhã mấy chục năm chưa từng có, cậu nghĩ chúng tôi sẽ bỏ qua như vậy sao?”
*Hơn nữa, cậu đã đã hại chết con gái và con trai của em rễ tôi.”
“Hôm nay tôi đến đây, không chỉ vì Diệp gia của chúng tôi, mà còn thay Hạng gia tìm cậu báo thù.”
Diệp Thủ Chính nói đến đây, cười lạnh nói với Trần Ninh: “Trước kia cậu là thống soái Bắc Cảnh, mọi người đều kính sợ cậu, hiện tại cậu không là cái gì cả, tôi cũng không cần sợ cậu.”
“Trần Ninh, néu bây giờ cậu quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, sau đó ngoan ngoãn đưa hai tay dâng cổ phần tập đoàn Ninh Đại lên, tôi có thể cân nhắc tha cho cái mạng chó của cậu.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận