Chiến Long Vô Song


Định Triệu Cơ nói xong chủ động dâng mặt lên, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo.

Thử xem?
Vậy thì thử xem!
Trần Ninh đưa tay lên và tát cho Đinh Triệu Cơ một cái tát thật mạnh.

Lần này, Đinh Triệu Cơ đã có chuẩn bị mới đến đây, ông ta dẫn theo tận máy trăm thủ hạ đắc lực đến đây.

Bây giờ ông ta là trùm của thế giới ngầm của cả Giang Nam, còn Đồng Thiên Bảo chỉ là trùm của giới ngầm thành phố Trung Hải.

Ông ta nghĩ, một người đã mất đi chức quyền như Trần Ninh, thêm một tên Đổng Thiên Bảo nhỏ nhoi thì cho dù ra sao cũng không dám làm gì ông ta.

Nhưng ông ta lại không ngờ rằng Trần Ninh sẽ thực sự ra tay.


Mà tốc độ ra tay của anh lại cực nhanh, gần đến mức cực hạn, ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay của Trần Ninh không ngừng tiến lại gần, không ngừng phóng to.

Bốp!
Một âm thanh vang dội như tiếng nổ vang lên, giống như tiếng sét đánh trúng một thân cây khô trên đỉnh núi.

Đinh Triệu Cơ bị Trần Ninh tát một cái, trực tiếp phun ra một ngụm máu trộn lẫn cả răng gãy, cả người bay ra một góc, nặng nề đập vào tường.

Trên tường xuất hiện vết nứt như mạng nhện, thân thể Đỉnh Triệu Cơ từ từ trượt theo bức tường rơi xuống đất, để lại vết máu kinh hoàng trên tường.

Mọi người ở đóđều chết lặng!
Đám thủ hạ của Đinh Triệu Cơ bị doạ cho hồn bay phách tán, ai nấy cùng đều sợ hãi lùi lại.

Thân thủ của Trần Ninh thực sự quá đáng sợ.

Trần Ninh hờ hững liếc nhìn thi thể của Đinh Triệu Cơ, lạnh lùng ra lệnh: “Người đâu, mặc áo liệm lên cho ông tạ Vẻ mặt của mọi người ở hiện trường đều vô cùng kỳ quái!
Mà vào ngay lúc này, mọi người lại đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó vỗ tay.

Tất cả đều quay sang nhìn hướng phát ra âm thanh!
Ở ngoài cửa, Trủng Hỗ dẫn theo Phong Bão Thập Nhị Vệ, vừa vỗ tay vừa bước vào trong.

Trủng Hổ nhìn về phía Trần Ninh, cười như không cười nói: “Trần Ninh, đã nhiều năm không gặp, thân thủ của anh vẫn tốt như vậy, thật hiếm thấy!”
Trần Ninh nhìn thấy Trủng Hỗ thì vẻ mặt hơi kinh ngạc.

“Trủng Hổ, không phải anh đã bị trục xuất khỏi Hoa Hạ vĩnh viễn rồi sao? Sao còn dám quay lại?”
Rất nhiều người có mặt tại hiện trường đều không biết người tên Trủng Hồ trước mặt này là ai?
Tuy nhiên, lúc Tần Tước và Đổng Thiên Bảo nghe thấy cái tên Trủng Hồ đều không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.


Trủng Hồ chính là chiến thần nổi danh trong Hải quân Hoa Hạ mấy năm trước, từng đứng lên chống lại Trần Ninh, chiến thần Bắc Cảnh.

Nhưng mài!
Năm đó, bởi vì Trủng Hỗ phạm phải sai lầm lớn và không được luật pháp quốc gia dung thứ, cựu Quốc chủ Tần Hằng đã ra lệnh cho Trần Ninh trục xuất Trủng Hỗ ra khỏi Hoa Hạ.

Trủng Hỗ giống như một con chó chết chủ, bị trục xuất khỏi Hoa Hạ.

Không ngờ hôm nay anh ta lại quay lại và xuất hiện trước mặt Trần Ninh.

Trủng Hỗ nhàn nhạt cười nói: “Tần Hằng đã lui về rồi, anh cũng đã xuống đài rồi.

Những người chủ trương trục xuất tôi thời điểm đó đều đã gần đất xa trời cả rồi.

Tại sao tôi lại không dám trở lại chứ?”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Anh đã bán bí mật quan trọng của quốc gia, thông đồng với nước khác, làm tổn hại lợi ích quốc gia.

Bây giờ còn mặt mũi trở lại đây?”
Trần Ninh nói đến đây thì liếc nhìn thi thể Đinh Triệu Cơ cách đó không xa, lãnh đạm nói: “Người này hôm nay tới đây gây rồi, cũng là ý của anh đúng không?”

Trủng Hỗ cười nói: “Ha ha, anh đã khiến tôi mắt đi tất cả, khiến cho tôi phải rời xa quê hương, không thể trở về nhà.”
“Lần này trở về, tôi đặc biệt về đây một chuyến, giải quyết cho xong chuyện này với anh.”
“Đêm nay chính là ngày chết của anh.

Tám áo liệm mà Đinh Triệu Cơ tặng chính là thứ anh cần nhát đáy.”
“Người ta có ý tốt mà anh lại giết ông ta.

Chậc chậc, Trần Ninh, anh càng ngày càng nhỏ nhen đấy!”
Vẻ mặt của mọi người tại hiện trường đều dấy lên nghi ngờ không chắc.

Lúc này mọi người mới nhận ra, người tên Trủng Hỗ trước mặt không chỉ hung hãn mà còn có lai lịch không nhỏ.

Tống Sinh Đình lại càng thêm lo lắng, chồng của cô không còn là thống soái Bắc Cảnh nữa, mà những người này lại đều đã có chuẩn bị mới tới, chồng của cô có thể xử lý bọn họ được sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận