Ai cũng không ngờ Vương Chính Hổ của quân khu Tây Cảnh sẽ là người đầu tiên khiêu chiến Đại đô đốc.
Hạng Thành, La Trí Tuyền và những người khác nhìn nhau, mặt ai nấy đều lộ ra biểu cảm xem kịch vui.
Thực lực của Vương Chính Hỗ này rất mạnh, cũng là một viên đá thử vàng rất tốt, thực lực của Đại đô đốc thần bí trước mặt như thế nào, Vương Chính Hỗ thử một chút sẽ biết ngay.
Hạng Thành nhìn Trần Ninh, cười như không cười nói: “Đại đô đốc, Thiếu tướng Vương Chính Hỗ quân khu Tây Cảnh muốn cùng ngài so tài, ngài có dám ứng chiến không?”
Hoàng Càn và những người khác đều nhìn chằm chằm vào Trần Ninh.
Giọng nói của Trần Ninh, xuyên qua tấm mặt nạ Kỳ Lân, trầm tĩnh có lực truyền ra: “Tại sao lại không dám?”
Vừa nói, anh vừa sải bước đi đến phía trước đội ngũ xếp hàng của các quân khu, ra hiệu với Vương Chính Hẻ: “Vương tướng quân, ra đây chiến.”
Vương Chính Hỗ không hề khách sáo với Trần Ninh, trực tiếp sải bước đi tới, trầm giọng nói: “Đại đô đốc, đắc tội rôi.”
Tốc độ của Vương Chính Hồ có vẻ chậm mà nhanh.
Trong nháy mắt, hắn ta đã đến trước mặt Trần Ninh, chân bước tay tung quyền, rõ là kỹ thuật chiến đấu cơ bản nhất trong quân đội.
Thế nhưng!
Cú đắm này là do Vương Chính Hỗ tung ra, sức mạnh của nó vô cùng đáng sợ.
Nắm đắm của Vương Chính Hỗ mang theo một trận cuồng phong tà ác, giống như một thiên thạch xẹt qua bầu trời, nổ tung về phía Trần Ninh.
Cao thủ vừa ra tay, thực lực liền biết ngay.
Binh lính của các quân khu khác nhau có mặt tại hiện trường, nhìn thấy cú đấm vô cùng dũng mãnh của Vương Chính Hồ đều không thể không vỗ tay: “Tốt!”
Đám các Hạng lão Thành cũng mỉm cười, họ nóng lòng muốn thấy Đại đô đốc bị nhục mặt.
Hoàng Càn cũng không khỏi khen ngợi: “Vương Chính Hỗ này khí lực phi pàm, dũng mãnh như hồ tướng.”
Trần Ninh vẫn đứng yên không nhúc nhích, cho đến khi nắm đắm của Vương Chính Hổ đến gần, anh mới ra tay.
Anh giơ tay, nhẹ nhàng tung ra một cú đắm.
Tất cả mọi người tại hiện trường đều nhìn Trần Ninh gắt gao, nhìn thấy Trần Ninh tung ra một cú đấm trông có vẻ nhẹ tựa lông hồng thì mọi người đều có chút kinh ngạc.
Chẳng lẽ Đại đô đốc chưa ăn cơm sao?
Khoảnh khắc Trần Ninh giơ tay đấm ra, sắc mặt Vương Chính Hồ thế nhưng lại biến sắc.
Bởi vì nắm đắm của Trần Ninh còn chưa tới gần, hắn ta đã có thể cảm thấy một luồng gió rất mạnh, đánh thẳng vào mặt, khiến cho gò má hắn ta đau rát.
Từ đáy lòng hắn ta dâng lên một dự cảm xáu, hắn ta gầm lên, vận động toàn bộ khí lực cả người, mãnh mẽ tung nắm đắm quật qua.
Rằm!
Hai nắm đắm va chạm vào nhau, vang lên một âm thanh kinh thiên động địa.
Vương Chính Hỗ trực tiếp bị cú đấm của Trần Ninh đẩy lùi lại liên tiếp mấy bước, những nơi bị hắn ta giẫm lên, đá xanh và gạch lát nền trên mặt đất đều bị vỡ ra từng thành từng mảnh.
Vào thời điểm hắn ta đẩy lùi lại bởi cú đấm của Trần Ninh thì Trần Ninh đã như một cái bóng đuổi theo hắn ta.
Trần Ninh tung một cú đá, nhanh như chớp đá về phía Vương Chính Hồ.
Cú đá này phá không mà tung đến, tạo ra một luồng khí sắc bén, sức lực vô cùng kinh người.
Đồng tử Vương Chính Hỗ giãn to ra, trên mặt hắn ta lộ ra vẻ kinh hãi, lúc này hắn ta hoàn toàn không có sức phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn chân của Trần Ninh ngày càng gần.
Toi rồi!
Vương Chính Hỗ nhìn thấy lực chân của Trần Ninh khủng khiếp như vậy thì không chút nghi ngờ rằng chân của Trần Ninh có thể đá văng hết xương sườn trong lồng ngực của hắn ta, thậm chí còn có thể đá nát nội tạng của hắn ta.
Cả đầu trường vang vọng tiếng kinh ho!
Ngay lúc mọi người đang lo lắng rằng Vương Chính Hồ sẽ bị Đại đô đốc đá chết.
Thì Trần Ninh đột nhiên thu lực chân lại, cuối cùng anh đá vào bụng Vương Chính Hồ một cú không nhẹ cũng không nặng.
Bóp!
Cơ bụng dưới của Vương Chính Hỗ nhận lấy cú đá của Trần Ninh, mặc dù Trần Ninh giữa chừng đã thu lại rất nhiều lực, nhưng cú đá vẫn khiến cho Vương Chính Hồ phải nghẹn lại như cũ.
Vương Chính Hỗ ôm chặt bụng dưới, yếu ớt quỳ trên mặt đất, nôn ra hết bữa cơm tối hôm qua.
Cả khán đài vô cùng yên ắng, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Ngoại trừ Hoàng Càn và một vài người, đa số mọi người đều nhìn về phía Trần Ninh với vẻ mặt kinh ngạc..