Chiến Long Vô Song


So với sự vui mừng của Tham Lang, một đám đại thần Nội các Hạng Thành hoàn toàn ngược lại.

Vẻ mặt bọn họ thát lạc!
Vị Đại đô đốc Quốc chủ bổ nhiệm này, có thể nói là toàn năng, bọn họ cũng không thể nào nghi ngờ năng lực của Đại đô đốc nữa.

Hoàng Càn cười mỉm nhìn đám người Hạng Thành, ha ha cười nói: “Thủ phụ đại nhân, ông tự mình chọn, cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của Đại đô đốc, lần này ông tâm phục khẩu phục chứ?”
Tất cả mọi người ở hiện trường đều nhìn Hạng Thành.

Sắc mặt Hạng Thành có chút khó coi, nhưng ông ta giống như không cam lòng nhận thua.

Ông ta trầm giọng nói: “Đại đô đốc biểu hiện quả thật không tầm thường, có thể nói là thông qua kiểm tra của một nhóm đại thần Nội các chúng ta.”

“Nhưng…”
Hoàng Càn khẽ nhíu mày: “Nhưng cái gì?”
Hạng Thành nói: “Nhưng việc quân trọng đại này, chỉ dựa vào kiểm tra này liền quyết định lựa chọn Đại đô đốc, tôi vẫn cảm thấy có chút khinh suất.”
Hoàng Càn không vui nói: “Thủ phụ đại nhân, ngay từ đầu các vị đã nghỉ ngờ năng lực Đại đô đốc, hiện tại Đại đô đốc thông qua kiểm tra của các vị, ông còn có gì bất mãn?”
Hạng Thành nói: “Quốc chủ hẳn là biết Triệu Quát(*) của Quốc Đại chứ?”
() là đại tướng nước Triệu thời Chiến Quốc, con trai Mã Phục Quân Triệu Xa, người đời gọi là Mã Phục Tử.

“Cái gọi là nếu chỉ nhìn thấy những gì viết trên giấy thì chỉ là sự nông cạn, cái thâm sâu mình phải tự mình thể hội và thực hành.”
“Hiện tại Đại đô đốc cậu ta đối đáp với sát hạch của chúng ta, biểu của cậu ta không tệ, nhưng không thể loại trừ cậu ta chỉ biết lý luận suông.”
Hoàng Càn vừa mới tức giận!
Hạng Thành đã tiếp tục nói: “Quốc chủ, thực chiến là bằng chứng tốt nhất, gần đây sau khi Tu La quốc biết được Tổng chỉ huy Bắc Cảnh Trần Ninh bị cách chức, bọn họ lần nữa rục rịch.”
“Tôi đề nghị Đại đô đốc chỉ huy quân Bắc Cảnh, cùng Tu La quốc đánh một trận chiến tranh cục bộ.”
“Nếu trong vòng một tháng Đại đô đốc có thể đánh tới Tu La quốc đầu hàng thần phục, như vậy chúng thần sẽ không còn lời nào để nói.”
Đại thần Nội các ở hiện trường, còn có các tướng sĩ của các quân khu, nghe được lời của Hạng lão, ai náy đều mở to hai mắt.

Thực lực của Tu La quốc không kém, hơn nữa Tu La quốc tự xưng là truyền nhân của Voi, đối với truyền nhân của Rồng vẫn không phục, có tâm tình tranh giành nghiêm trọng.

Trên dưới cả Tu La quốc, đều vọng tưởng có một ngày có thể đánh bại Hoa Hạ, nồi danh thế giới.

Muốn đánh tới bọn họ thần phục, điều này vô cùng không dễ dàng.


Muốn trong vòng một tháng đánh tới bọn họ đầu hàng thần phục, đây càng thêm khó khăn.

Mấy vị thượng tướng ở hiện trường, đều không có lòng tin có thể làm được.

Hoàng Càn nhíu mày, ông cũng biết tình hình Tu La quốc gần đây ở biên giới liều mạng tăng binh, mặt khác ông cũng nghĩ tới cùng Tu La quốc đánh một trận chiến tranh cục bộ, dùng cái giá của một trận chiến tranh, đổi lại máy chục năm hòa bình ở Bắc Cảnh.

Tuy nhiên, Trần Ninh có tự tin giành chiến thắng trong cuộc chiến này không?
Ông nhìn về phía Trần Ninh, từ từ nói: “Đại đô đốc, thủ phụ đại nhân còn nghi ngờ đối với thực lực của cậu, thủ phụ đại nhân muốn cậu chỉ huy quân Bắc Cảnh, cùng Tu La quốc đánh một trận chiến tranh cục bộ, giải quyết tranh chấp đất đai giữa chúng ta và Tu La quốc, ý cậu thế nào?”
Nếu như là khu vực phòng thủ khác, vậy thì nhát thời Trần Ninh còn không tiện quyết định.

Nhưng Bắc Cảnh, đây chính là nơi anh trần thủ máy năm nay.

Về phần Tu La quốc, càng là đối thủ cũ của quân Bắc Cảnh.

Có thể đánh hay không, đánh có thể thắng hay không, nên đánh như thế nào?

Trong lòng Trần Ninh đều có một cái cân đòn, đã rõ ràng!
Trần Ninh mỉm cười nói: “Bẩm Quốc chủ, chó Tu La quốc không đổi được ăn cứt, luôn muốn xảy ra xung đột cùng Hoa Hạ chúng ta.”
“Tôi tin quân Bắc Cảnh đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, đánh một trận chiến tranh cục bộ đẹp.”
“Chó chỉ có khi làm nó sợ, thì nó sẽ không sủa cả ngày về phía chúng ta.”
Tất cả mọi người ở hiện trường đều trợn to hai mắt nhìn Trần Ninh.

Mọi người kinh nghi bất định, Đại đô đốc đây là thật sự: muốn tiếp nhận đề nghị của Hạng lão, muốn cùng Tu La quốc đánh một trận chiến tranh cục bộ, chứng minh thực lực của mình sao!
Hoàng Càn cười mỉm nói: “Nếu Đại đô đốc hả lòng hả dạ, vậy cứ định như vậy, Đại đô đốc cậu tiếp quản quân Bắc Cảnh trước, chờ cậu giải quyết vấn đề Tu La quốc, đánh thắng trận chiến tranh cục bộ này, như vậy đến lúc đó cậu thực sự tiếp quản tất cả bộ đội quân khu!”
Trần Ninh trầm giọng nói: “Tuân lệnh!”
Lúc này Hạng Thành bỗng nhiên mở miệng: “Quốc chủ, có thưởng thì phải có phạt, nếu trong thực chiến Đại đô đốc đánh bại Tu La quốc, chứng minh bản thân, như vậy sau này cậu ta chính là Đại đô đốc chân chính của Hoa Hạ chúng ta.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận