“Nhưng nều như cậu ta thất bại, tang quân nhục quốc, vậy.
thì trừng phạt như thế nào?”
Tắt cả mọi người ở hiện trường nghe vậy đều kinh hãi, đồng loạt nhìn về phía Hoàng Càn và Trần Ninh.
Sắc mặt Hoàng Càn khó coi, lạnh lùng nói: “Thủ phụ đại nhân cho rằng nên xử phạt như thế nào?”
Hạng Thành bình tĩnh nói: “Trận chiến này chỉ có thể thắng không thể thua, hơn nữa phải trong vòng một tháng kết thúc chiến đấu, tuyệt đối không thể kéo dài, để tránh các quốc gia đói địch khác nhân cơ hội can thiệp.”
“Nếu Đại đô đốc thất bại, hoặc là không thể giải quyết chiến đấu trong vòng một tháng, trước tiên cậu ta không thể đảm nhiệm Đại đô đốc nữa, hơn nữa còn phải bị đưa ra tòa án quân sự, tiếp nhận hình phạt nghiêm khắc.”
“Mặt khác…”
Hoàng Càn trầm mặt: “Còn có cái khác?”
Hạng Thành nói: “Mặt khác Quốc chủ ngài tiến cử lựa chọn sai làm Đại đô đốc, dẫn đến tang quân nhục quốc, ngài cũng phải gánh vác trách nhiệm tương ứng?”
Hoàng Càn lạnh lùng nói: “Có phải nếu Đại đô đốc chiến bại, ngay cả vị trí Quốc chủ tôi cũng phải giao ra đây, tự nhận lỗi từ chức?”
Hạng Thành cúi đầu nói: “Không dám!”
“Nhưng néu Đại đô đốc chiến bại, liền nói rõ Quốc chủ tiền cử chọn Đại đô đốc không đáng tin cậy.”
“Đến lúc đó tuyển cử Đại đô đốc mới, hẳn là giao cho Nội các chúng ta đề cử người đảm nhiệm.”
Hoàng Càn giận dữ cười: “Được, được!”
“Các vị không chỉ không tin tưởng Đại đô đốc, hơn nữa ngay cả tôi cũng không tin.”
“Được, cứ quyết định như vậy.”
“Nếu Đại đô đốc có thể chỉ huy quân Bắc Cảnh đánh bại Tu La quốc, như vậy Đại đô đốc chính thức tiếp quản quân đội quốc gia, néu Đại đô đốc thắt bại, lựa chọn Đại đô đốc mới, Nội các các vị quyết định.”
Hạng Thành cúi đầu, trong mắt lại có ý cười, lớn tiếng nói: “Vâng, Quốc chủ!”
Hoàng Càn nhìn cũng không nhìn Hạng Thành một cái, quay người nhìn về phía các tướng lĩnh tinh nhuệ của các quân khu trên võ trường.
Ông ta trầm giọng nói: “Tổng chỉ huy tạm thời của quân Bắc Cảnh – Tham Lang!”
Tham Lang xuất hiện, lớn tiếng nói: “Có!”
Hoàng Càn nói: “Từ giờ trở đi, quân Bắc Cảnh tạm thời do Đại đô đốc tiếp quản, các vị phải toàn tâm toàn ý nghe theo lệnh của Đại đô đốc, đánh bại giặc địch Tu La quốc, còn trị an biên cương Bắc Cảnh, có vấn đề gì không?”
Tham Lang lớn tiếng nói: “Báo cáo Quốc chủ, quân Bắc Cảnh nhất định nghe Đại đô đốc chỉ huy, thắng trận chiến này.
Hoàng Càn gật đầu.
Ông quay xoay người lại nhìn về phía Trần Ninh, trầm giọng nói: “Đại đô đốc, cậu cũng thấy, tình hình nghiêm trọng, cậu nhất định phải thắng đẹp trận chiến này cho tôi, tuyệt đối đừng để tôi thất vọng.”
Trần Ninh nói: “Vâng, Quốc chủ!”
Hoàng Càn khẽ gật đầu: “Được rồi, cậu cùng tướng quân Tham Lang hiểu rõ thật tốt tình hình của Quân Bắc Cảnh cùng Tu La quốc đi, chuẩn bị cho chiến tranh sắp tới.”
Nói xong, Hoàng Càn liền phân phó mọi người trở về các phòng ban, các chức vụ khác nhau.
Trần Ninh rời đi với một đám thủ lĩnh quân Bắc Cảnh như Tham Lang.
Rất nhanh, đám người Trần Ninh cùng Tham Lang đi tới văn phòng quân Bắc Cảnh ở Thủ đô.
Quân Bắc Cảnh đóng quân ở Thủ đô, nơi này toàn bộ đều là người của quân Bắc Cảnh, ngày thường chuyên tiếp đãi quân Bắc Cảnh đền Thủ đô làm việc.
Tham Lang mang theo máy vị tướng lĩnh Phá Quân, Thất Sát, cùng Trần Ninh đi tới phòng khách.
Chờ thủ hạ đưa trà thơm tới, Tham Lang dặn binh sĩ đều rời đi, trong phòng chỉ còn lại máy tướng lĩnh Tham Lang cùng với Trần Ninh.
Tham Lang ho khan một tiếng, cung kính nói với Trần Ninh: “Đại đô đốc, cho phép tôi nghĩ báo cáo tình hình của quân Bắc Cảnh với ngài một chút, còn có tình hình biên quân Tu La quốc…”
“Tham Lang, không cần báo cáo, quân Bắc Cảnh cùng địch nhân Tu La quốc, tôi đều rất quen thuộc!”
Cảnh này khiến các tướng lĩnh quân Bắc Cảnh như Tham Lang, Phá Quân, Thát Sát trợn mắt há hốc miệng.
Trần Ninh ngồi trên ghé, tiện tay tháo mặt nạ Kỳ Lân ra, lộ ra dung mạo thật sự của anh.
“Thiếu soái! Là ngài!”
Tuy Tham Lang sớm nghi ngờ Đại đô đốc là Trần Ninh, nhưng vẻ mặt vẫn không khỏi kinh ngạc.
Đám người Phá Quân cùng Thất Sát, càng vui mừng kinh ngạc ra tiếng..