Trần Ninh mỉm cười nói: “Các huynh đệ, biệt lai vô dạng(‘).”
(*) câu hỏi thăm sức khỏe (từ lúc xa nhau đến bây giờ vẫn khỏe chứ) chương 913: Đừng Nói Lời Xin Lỗi Với Tôi *Thiếu soái!”
“Trời ơi, Thiếu soái, thật sự là ngài!”
“Thiếu soái, ngài lại làm Đại đô đốc, các anh em còn có thể dốc sức dưới trướng ngài, đây thật sự là quá tốt rồi!”
Đám người Tham Lang, vẻ mặt ai nấy đều kích động.
Trần Ninh mỉm cười nói: “Ha ha, đây là Quốc chủ tín nhiệm, lực bài chúng nghị(*) đề bạt tôi mà thôi.”
(*) có nghĩa là sau khi đã cân nhắc và loại trừ tất cả các ý kiên.
Tham Lang cười nói: “Ở trên võ trường Nội các, tôi liền nghi ngờ rồi, nhưng không ngờ thật sự là Thiếu soái ngài.”
Phá Quân ồm ồm hỏi: “Thiếu soái, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, Quốc chủ đã chọn ngài làm Đại đô đốc, vì sao không để cho ngài lầy mặt thật hiện người?”
Thất Sát cũng là câu hỏi đó với một khuôn mặt khó hiểu: “Đúng vậy, đây là vì sao?”
Trần Ninh khẽ cười nói: “Sức cản quá lớn.”
“Quốc chủ là tân quân thượng vị, muốn tại vị vốn không dễ dàng.”
“Hơn nữa tôi cùng một ít Các lão Nội các có thù hận, nếu như tôi lầy mặt thật xuất hiện, đoán là âm thanh phản đối tôi làm Đại đô đốc sẽ càng lớn hơn.”
“Quốc chủ cũng không có cách, cho nên để cho tôi ra vẻ thần bí, không thể để cho người khác biết tôi chính là Đại đô đóc.”
Đám người Tham Lang nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ.
Chợt, Tham Lang lại không khỏi nhỏ giọng nói: “Nếu Quốc chủ không cho Thiếu soái ngài tiết lộ bí mật, vậy vì sao Thiếu soái ngài còn cho chúng thuộc hạ biết…”
Trần Ninh cười nói: “Các vị đều là huynh đệ theo tôi vào sinh ra tử nhiều năm, không phải người ngoài.”
“Huống hồ, quân Bắc Cảnh chúng ta lập tức phải khai chiến với Tu La quốc, anh em đồng bào chúng ta, tất nhiên phải thản nhiên gặp mặt, trên dưới một lòng mới có thể đánh bại kẻ địch.”
Đám người Tham Lang đều rất xúc động, có thể được Thiếu soái cho phép là huynh đệ, đây là vinh dự cỡ nào!
Tham Lang cam đoan: “Thiếu soái ngài yên tâm, thân phận của ngài bí mật, coi như là có người dùng đao đặt trên cổ chúng tôi, chúng tôi thà chết cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài.”
Trần Ninh cười nói: “Vậy cũng không cần, nếu thật sự có người đe dọa các anh bằng dao, vậy các anh có thể nói ra, tôi cũng không muốn vì việc này mà mắt đi nhóm huynh đệ các anh.”
Đám người Tham Lang, đều cười ha ha.
Sau đó, Trân Ninh lại cùng nhóm Tham Lang nói chuyện một chút về tình hình quân Bắc Cảnh và Tu La quốc.
Sau khi anh phân phó Tham Lang trở về quân Bắc Cảnh, quân Bắc Cảnh tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, chờ anh trở về quân Bắc Cảnh, liền khai chiến với quân Tu La quốc.
Tham Lang nói: “Thuộc hạ rõ.”
“Thiếu soái, còn có chuyện gì cần chúng tôi làm không?”
Trần Ninh cười nói: “Trong khoảng thời gian này, Điển Chử không ở bên cạnh tôi, tôi có chút không quen, anh phân phó anh ấy dẫn theo Bát Hỗ Vệ, đến gặp tôi.”
Tham Lang nói: “Vâng!”
Trần Ninh ở quân trú của quân Bắc Cảnh0020ở Thủ đô, thay đổi thường phục, sau đó mới rời khỏi quân trú ở Thủ đô.
Màn đêm buông xuống, mới vừa lên đèn.
Nhà hàng Mộc Phong.
Tần Hằng cùng vợ Vương Uẩn, thiết yến chiêu đãi Trần Ninh, coi như là tiệc tiễn biệt Trần Ninh sắp ra biên quan tác chiến.
Vợ chồng Tần Hằng cũng không mời người khác, chỉ có hai người bọn họ, mặt khác còn mang theo vệ sĩ.
Tần Hằng cười mỉm nói: “Trần Ninh, vịt quay của nhà hàng Mộc Phong này không tồi, tôi cảm thấy so với Toàn Tụ Đức (*) ngon hơn, nơi này còn rượu tự ủ là ngon nhát, đến đây, chúng ta uống một ly.”
(*) là một trong những nơi bán vịt quay Bắc Kinh trứ danh nhất Trần Ninh vội vàng bưng ly rượu lên: “Tôi kính ngài, sư nương!”
Ba người uống một ly.
Vương Uần nhìn đại sảnh náo nhiệt của nhà hàng, mỉm cười nói: “Món ăn và rượu của nhà hàng Mộc Phong này đều không tệ, chỉ có chỗ không tốt chính là không có phòng riêng, người tới đây ăn cơm đều đang ăn ở đại sảnh, Trần Ninh cậu sẽ không để ý chứ?”
Trần Ninh cười nói: “Làm sao có thể, tôi thích náo nhiệt.”
Tần Hằng biết Trần Ninh đã sơ bộ làm Đại đô đốc, hiện tại đã tiếp quản quân Bắc Cảnh, nhưng muốn thực sự tiếp quản toàn quân, còn phải dùng một trận thực chiến để chứng minh thực lực của mình.
Ông khuyến khích nói: “Trần Ninh, Hoàng Càn sức dẹp nghị luận(*) của mọi người, bổ nhiệm cậu làm Đại đô đốc, chịu áp lực rất lớn.”.