Hạng Thành lạnh lùng hỏi: “Trần Ninh, hiện tại cậu ta đang ở đâu?”
Đinh Thanh thành thật nói: “Thuộc hạ đã phái người điều tra qua, anh ta ở khách sạn Hồng Kỳ ngủ lại, hai ngày nay đi lại với Tần gia, đại khái là muốn Tần Hằng mưu cho anh ta một chức quan nửa chức, mưu đồ đợi thời trở lại.”
Hạng Thành hừ lạnh: “Hai ngày nay Tần Hằng có tìm đầu ra cho Trần Ninh không?”
Đinh Thanh nói: “Theo tôi được biết, Tần Hằng không giúp Trần Ninh mưu chức, đoán chừng Tần Hằng cũng biết hiện tại ông ta không phải Quốc chủ, địa vị không so được với trước đây, ông ta cũng không muốn cầu xin người khác giúp đỡ, để tránh làm không được việc tự tìm khó xử đi!”
Hạng Thành nói: “Xem ra Tần Hằng còn có chút tự mình biết mình!”
Đinh Thanh lại nói: “Mặt khác, hình như ngày mai Trần Ninh chuẩn bị trở về Trung Hải Giang Nam, đoán là là mưu chức thất bại, lại thêm đả thương thiếu gia, anh ta chuẩn bị chạy trồn khỏi Thủ đô.
Hạng Thành cười lạnh: “Chạy trốn?”
“Cậu ta có trốn thoát không?”
“Anh đi bảo Thiên Khải đến gặp tôi!”
Thiên Khải!
Đội trưởng của chiến đội Ma Quỷ Hạng gia, lúc trước con trai của Các lão La Trí Tuyền – La Văn Nhạc, chính là do Thiên Khải dẫn đội chiến đội Ma Quỷ tiêu diệt.
Đỉnh Thanh ý thức được cái gì, anh ta hạ giọng nói: “Vâng!”
Không lâu sau!
Dáng người Thiên Khải cao lớn, mặc quần áo tác chiến màu đen, mặt như đao tước, mắt như mắt sư tử, xuất hiện trong thư phòng Hạng Thành.
Thiên Khải giống như đẩy Kim Sơn ngược Ngọc Trụ(*), đầu gối rằm rằm quỳ trước mặt Hạng Thành, trầm giọng nói: “Thuộc hạ tham kiến chủ nhân!”
(*) dùng để chỉ quỳ bái, miêu ta toàn bộ quá trình từ lúc bắt đầu quỳ xuống đến lúc dập đầu Hạng Thành bình tĩnh nói: “Thiên Khải, có một việc muốn cậu dẫn chiến đội Ma Quỷ đi làm, hy vọng cậu đừng để tôi thất vọng.”
Thiên Khải nghe vậy có chút kinh ngạc, chuyện gì lại muốn hắn tự mình dẫn đội đi xử lý?
Hắn ngẳắng đầu lên, trầm giọng nói: “Mời chủ nhân căn dặn.”
Hạng Thành nói: “Ngày mai Trân Ninh sẽ đên sân bay Thủ đô, trở về Giang Nam Trung Hải.”
“Cậu dẫn chiến đội Ma Quỷ, phục kích trên đường đến ngoại ô sân bay Thủ đô, nhất định phải giết cậu ta.”
Ám sát chiến thần Hoa Hạt!
Ánh mắt Thiên Khải kinh ngạc mang theo vui mừng.
Hắn liếm liếm môi tanh hồng, trong mắt lộ ra một nụ cười dữ tợn, đáp: “Vâng, chủ nhân!”
Đêm nay, Điển Chử và Bát Hỗ Vệ ở quân Bắc Cảnh, nhận được lệnh bí mật của Tham Lang tổng chỉ huy tạm thời của Quân Bắc Cảnh, để cho bọn họ lập tức xuất phát, đi Thủ đô cùng Thiếu soái hội hợp, sau đó phụ trách nhiệm vụ bảo vệ Thiếu soái.
Mấy ngày nay Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ đang lo lắng cho sự an nguy của Thiếu soái, đang phiền muộn vì tương lai của mình.
Không ngờ đột nhiên lại truyền đến tin tốt!
Thiếu soái lại được bí mật đề bạt làm Đại đô đốc, bọn họ có thể tiếp tục đi theo bên cạnh Thiếu soái, tiếp tục làm thân binh của Thiếu soái.
Họ đang vui mừng, họ cảm động!
Đồng thời bọn họ cũng không dám có một chút chậm trễ, nhận được lệnh không bao lâu, bọn họ liền bí mật xuất phát, lên máy bay đi Thủ đô.
Trước khi trời sáng, họ đã bí mật đến khách sạn Hồng Kỳ ở Thủ đô.
Sáng sớm!
Trần Ninh mở cửa phòng ra, lúc từ phòng khách sạn đi ra, liền kinh ngạc nhìn thấy nhóm người Điển Chử đứng ở hành lang.
Một hàng Điển Chử, toàn bộ mặc thường phục, hơn nữa có vẻ phong trần mệt mỏi.
Nhưng trên mặt mỗi người đều tràn ngập nụ cười, trong mắt mỗi người đều toát ra xúc động.
Bai Bọn họ đồng loạt giơ tay chào Trần Ninh: “Chào Thiếu soái!”
Trần Ninh đã từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, anh nhìn Điển Chử đầy phong trần mệt mỏi, trong lòng có chút cảm động, nói: “Sao các anh nhanh như vậy liền từ Bắc Cảnh chạy tới rồi?”
Điển Chử nói: “Chúng tôi nhớ Thiếu soái rồi, hơn nữa sợ.
bên cạnh Thiếu soái không có ai bảo vệ, cho nên suốt đêm chạy tới.”
Trần Ninh vỗ vỗ bả vai Điển Chử, nhìn Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ, từ từ nói: “Anh em tốt!”
Điển Chử nhếch miệng cười ngây thơ nói: “Thiếu soái, các anh em chúng ta, biết lại có thể làm binh dưới trướng ngài, tâm tình này, rất vui vẻ!”.