Thiên Khải rút ra chiến đao, thân hình như hổ, vèo vèo một cái, lướt về phía Trần Ninh: “Tôi tới gặp anh.”
Thiên Khải xuất thân từ quân đội, sau đó đảm nhiệm vai trò huấn luyện viên và đội trưởng của chiến đội Ma Quỷ Hạng gia.
Hắn tuyệt đối coi như là cao thủ hiếm có của Hạng gia.
Ngày thường, đối thủ có thể tiếp máy chiêu trước mặt hắn cũng rất khó tìm.
Cường giả bình thường, hai ba chiêu hắn liền đánh chết.
Đáng tiếc, hôm nay hắn gặp Trần Ninh.
Thiên Khải ra tay liền không giữ lại chút nào, triển khai tiền công điên cuồng đối với Trần Ninh, đáng tiếc thế công mưa to gió lớn của hắn, toàn bộ đều bị Trần Ninh dễ dàng tránh qua.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Chỉ thế thôi sao? Dùng hết kỹ năng rồi, vậy đến phiên tôi.”
Nói xong, Trần Ninh giơ tay lên chính là một đao như tia chớp, sắc bén bổ xuống.
Con mắt Thiên Khải đột nhiên mở to.
Hắn cảm giác mình không có đường lui, không có chỗ nào để trồn, toàn thân đều bị Trần Ninh một đao như chớp bao phủ.
Trong lúc nhất thời, hắn giống như đang ở trong hang băng, tay chân lạnh như băng.
Hắn kêu một tiếng, nhắc ngang chiến đao, muốn ngăn cản một đao kinh người của Trần Ninh.
Ánh đao của Trần Ninh chọt lóe lên!
Răng rắc!
Theo một tiếng vang giòn tan, chiến đao của Thiên Khải, bị đánh gãy.
Trên mặt Thiên Khải, bắt đầu từ trán, sau đó đến mũi, đến miệng, đều hàm dưới, thêm một vết máu thẳng.
Vết máu hoàn mỹ chia ngũ quan của Thiên Khải thành hai.
Sức sống trong mắt Thiên Khải, nhanh chóng tiêu tán.
Hắn không dám tin nhìn Trần Ninh, lẫm bẩm nói: “Danh chiến thần, quả nhiên không phải giả…”
Vừa nói xong!
Dòng máu trên mặt hắn đột nhiên tách ra, đầu cũng vỡ’ thành hai mảnh, ngã xuống đắt chét.
Sau khi Trần Ninh chém chết Thiên Khải, động tác không hề dừng lại, lập tức xuyên tới về phía xa, trợ giúp Điển Chử cùng Bát Hồ Vệ.
Trần Ninh từ phía sau tập kích, Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ chính diện phối hợp, rất nhanh liền đánh tan hoàn toàn chiến đội Ma Quỷ.
Nhiều thi thể của chiến đội Ma Quỷ ngã xuống rất, chỉ có mười mấy người chật vật không chịu nổi chạy trốn.
Điển Chử thấy mọi người hữu kinh vô hiểm(*) tránh khỏi nguy hiển lần này, anh thoáng thở phào nhẹ nhõm, hỏi Trần Ninh nói: “Thiếu soái, hiện tại chúng ta nên làm sao bây giờ?”
(*) Chỉ kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm Bát Hồ Vệ cũng nói: “Chúng ta có phải giết về thành quân khu hay không, giết đến Hạng gia, giống như lần trước xông vào nhà Đường Các lão, liền tới cửa giết Hạng Thành.”
Trần Ninh lắc đầu: “Không được!”
“Hạng Thành là lão hồ ly, nhất định ông ta sẽ dọn sạch sẽ hết những chuyện này.”
“Hơn nữa hiện tại ông ta là thủ phụ Nội các, vị trí cao quý, quân riêng cao thủ Hạng gia cũng không ít, hơn nữa ập vào nhà thủ phụ Các lão, tạo thành đồn đại sẽ rất nghiêm trọng.”
“Hiện tại Quốc chủ ra lệnh cho tôi trở về Bắc Cảnh, dẫn đầu quân Bắc Cảnh trước giải quyết vấn đề Tu La quốc gây chuyện.”
“Thù Hạng gia này, chúng ta ghi nhớ trước, chờ giải quyết Tu La quốc, quay đầu lại tính sổ sách với bọn họ.”
Điển Chử cùng Bát Hổ Vệ đều nghe Tham Lang tướng quân nói, hiện tại Thiếu soái được bí mật bổ nhiệm làm Đại đô đốc tạm thời.
Chỉ cần Thiếu soái chỉ huy quân Bắc Cảnh, đánh bại biên quân Tu La quốc, giải quyết vấn đề Tu La quốc, như vậy Thiếu soái có thể chính thức được bổ nhiệm làm Đại đô đốc.
Đến lúc đó, Thiếu soái chính là trưởng quan quân sự cao nhất cả nước.
Địa vị thân phận, chỉ dưới Quốc chủ.
Lúc đó, Thiếu soái muốn chỉnh đốn Hạng gia, quả thực quá dễ dàng.
Điển Chử cùng Bát Hổ Vệ nhao nhao nói: “Rõ, chờ Thiếu soái chính thức được đảm nhiệm Đại đô đốc, chúng ta lại tính số chung với đám khốn khiếp Hạng gia kia.”
Tuy rằng hiện tại không phải là thời điểm tính sổ chung với Hạng Thành..