“Trước kia là anh bảo vệ nhà chúng ta, hiện tại anh lâm vào đáy cốc, đến phiên em bảo vệ anh.”
Lần trước, Trần Ninh ở trước mặt mọi người đánh chết Trủng Hồ, cuối cùng bị Hạng lão nhân cơ hội gây khó dễ, hiện tại trong lòng Tống Sính Đình còn sợ hãi.
Bởi vậy, bây giờ cô không cho phép Trần Ninh dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, lần này đến lượt cô bảo vệ Trần Ninh.
Trần Ninh vừa tức giận vừa buồn cười!
Anh hiện tại đã là Đại đô đốc tạm thời, cho dù Hạng Thành tự mình đến, cũng không làm gì được anh.
Nhưng đáng tiếc là Tống Sính Đình không biết, vừa rồi nhà Tống Sính Đình còn tưởng rằng công việc anh thất bại.
Lưu Bách Nhiên thấy Tống Sính Đình bảo vệ Tràn Ninh, anh ta liền cười lạnh: “Ha ha, tôi cho rằng anh khẩu xuất cuồng ngôn, có bao nhiêu trâu bò, không ngờ cuối cùng lại trốn sau lưng phụ nữ, dựa vào phụ nữ bảo vệ?”
Tống Sính Đình hừ lạnh nói: “Vợ chồng bảo vệ lẫn nhau, có cái gì không thể, nếu anh biết điều liền nhanh chóng rời đi, nếu không tập đoàn Thanh Sơn các người liền chuẩn bị tốt kết cục trở thành kẻ địch đi cùng tập đoàn Ninh Đại chúng tôi.”
Lưu Bách Nhiên nhíu mày, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: “Tống Sính Đình, đừng coi trọng mình quá, cũng không nên quá coi trọng tập đoàn Ninh Đại các người.”
“Trước mặt tài sản Lưu gia chúng tôi, tập đoàn Ninh đại nhỏ của các cô, cái gì cũng không phải.”
“Nếu chúng tôi thực sự tức giận, chúng tôi có thể đánh công ty của cô đánh tới đóng cửa.”
“Nhưng lần này tôi tới Hoa Hạ, không phải đến tuyên chiến, mà là tới mua lại công ty của các cô.”
“Cho nên tôi cho cô thêm một ngày suy nghĩ, nếu như cô đồng ý đem công ty Ninh Đại bán cho chúng tôi, vậy vợ chồng các cô còn có thể lấy được tài phú lớn, người một nhà các cô còn có thể sống cuộc sống giàu có.”
“Nếu như cô từ chối, ha ha, tôi cam đoan kết cục sẽ rất thảm!”
Anh ta nói xong, dương dương đắc ý mang theo bộ hạ cùng đám vệ sĩ của anh ta rời đi.
Sau khi Lưu Bách Nhiên rời đi!
Trần Ninh cười khổ nói: “Vợ, vừa rồi em ngăn cản anh làm gì, vừa rồi nếu em không ngăn anh, anh sớm đã đánh gãy chân chó của mộ dương khuyển.”
Tống Sính Đình nhìn Trần Ninh một cái, không khỏi lo lắng nói: “Hiện tại anh không phải tổng chỉ huy Bắc Cảnh, hôm nay không so được với trước kia, huống hồ Hạng gia còn chờ trả thù anh, anh không thể đánh người, cho Hạng gia cơ hội trả thù anh.”
“Huống hồ, theo như em biết, Lưu Bách Nhiên là con trai của Lưu Thanh Son, chủ tịch tập đoàn Thanh Sơn.”
“Nếu anh thật sự đánh Lưu Bách Nhiên, vậy thật sự thọc vào tổ ong vò vẽ, thì chuyện sẽ xảy ra không thể ngăn lại nữa.”
Lúc này Đồng Kha xen vào nói: “Chị, tập đoàn Thanh Sơn nước Mỹ khí thế hùng hồ, đầu tiên là người phụ trách bọn họ ở châu Á đến tìm chị nói chuyện mua bán, hiện tại phó tổng tài Lưu Bách Nhiên tự mình tới.”
“Hơn nữa nhìn bộ dạng Lưu Bách Nhiên kia, giống như ăn chắc công ty chúng ta rồi, chúng ta nên làm thế nào cho phải?”
Tống Sính Đình thở dài nói: “Chỉ có thể nhìn từng bước đi từng bước một.”
“Tập đoàn Ninh Đại chúng ta ở thị trường thế giới xem như tạm thời là tài năng trẻ, tập đoàn Thanh Sơn lại là lãnh đạo ngành dược phẩm thế giới, sau lưng lại có vô số tập đoàn đẳng cấp thế giới ủng hộ, thậm chí còn có quân đội nước Mỹ cùng chính trị gia chống đỡ.”
“Chúng ta từ chối họ thu mua, họ chắc chắn sẽ chèn ép chúng ta trên thị trường thế giới.”
“Chúng ta chịu tổn thất nghiêm trọng, đoán chừng là không thể tránh khỏi.”
“Chị chỉ hy vọng phía Hoa Hạ chúng ta có thể bảo vệ doanh nghiệp địa phương, đừng để chúng ta bị doanh nghiệp nước ngoài bắt nạt quá thảm.”
Tống Sính Đình nói những điều này, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Vốn lãnh đạo các tầng lớp xã hội đối với tập đoàn Ninh Đại rất chiếu cố, dù sao lúc trước Trần Ninh là tổng chỉ huy quân Bắc Cảnh, mặt khác tập đoàn Ninh Đại cũng có thể tạo ra không ít việc làm cùng với thuế rất lớn.
Nhưng từ khi Tràn Ninh đắc tội Hạng lão.
Sau khi Trần Ninh bị cách chức tổng chỉ huy quân Bắc Cảnh, tất cả các lãnh đạo kính trọng tập đoàn Ninh Đại…
đều vội vàng đi nịnh nọt Hạng lão, không bỏ đá xuống giếng đối với cô cùng Trần Ninh là tốt rồi, ai sẽ đứng ra bảo vệ Ninh Đại chứ?
Trần Ninh mỉm cười nói: Đừng lo lắng, mộ dương khuyển bảo trong vòng 24 giờ chúng ta bằng lòng bán lại công ty cho bọn họ, nhưng anh lại muốn trong vòng 24 giờ, khiến anh ta quỳ xuống nhận sai.”
Lời vừa ra khỏi miệng!
Tống Sính Đình, Đồng Kha, Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ đều sợ ngây người.
Khiến Lưu Bách Nhiên trong vòng 24 giờ quỳ xuống nhận sai, điều này có thể sao, quả là lời nói vô căn cứ đi!
Tống Trọng Bân cùng Mã Hiểu Lệ theo bản năng lắc đầu, bọn họ cảm thấy Trần Ninh ở lâu bên trên, nhất thời còn chưa thích ứng với thực tế hiện tại không có quyền chức gì, còn coi mình là tổng chỉ huy quân Bắc Cảnh!.