“Hơn nữa, trước kia cậu là tổng chỉ huy quân Bắc Cảnh, là môn sinh đắc ý của thiên tử, tôi tự nhiên phải khách khí với cậu.”
“Bây giờ, sợ rằng phải trái lại, đến lượt cậu lau giày cho tôi rồi.”
Điển Chử bên cạnh Trần Ninh nghe vậy, bừng bừng giận dữ: “Làm càn, ông dám vô lễ với Thiếu soái!”
Trương Dân Triều cười lạnh: “Thiếu soái, đoán chừng cũng chỉ còn cậu coi cậu ta là Thiếu soái, ai không biết cậu ta đắc tội Hạng lão, chức vị đã bị rút, chức suông này không quá mấy ngày cũng phải bị tước đoạt, kết cục không biết phải thê thảm bao nhiêu!”
Trương Dân Triều nói xong, nhìn về phía Trần Ninh, híp mắt nói: “Trần Ninh, cậu dùng danh nghĩa Đại đô đốc, tình huống ác liệt, hậu quả nghiêm trọng.”
“Chuyện này néu như cậu muốn chúng tôi không truy cứu, vậy bây giờ cậu liền quỳ xuống cho tôi, giúp tôi lau sạch đôi giày da này.”
“Cậu lau giày cho tôi, lau đến tôi nói hài lòng, tôi sẽ không truy cứu tội lỗi cậu mạo danh Đại Đốc Đô đùa giỡn của chúng tôi, cậu thấy như thế nào?”
Đám thuộc hạ phía sau Trương Dân Triều, ai nấy đều nhịn không được cười ha ha.
Tường đổ mọi người đầy!
Ngày thường những tên này có bao nhiêu nịnh nọt, hôm nay liền kiêu ngạo bầy nhiêu.
Trần Ninh chơi đùa nhìn Trương Dân Triều, tên này có phải lúc trước nịnh cấp trên ở khắp nơi hay không, sâu trong nội tâm trở nên cực kỳ tự ti, bởi vậy một khi tiểu nhân đắc chí, sẽ càn rỡ hí hửng?
Trần Ninh cười như không cười nói: “Ông bảo tôi quỳ xuống lau giày cho ông?”
“Vậy phải khiến ông thất vọng rồi!”
“Tôi không mạo danh Đại đô đốc, cho nên tội danh ông nói, căn bản là không tồn tại, tôi không có nhu cầu bảo các người buông tha truy cứu trách nhiệm của tôi.”
Cái gì?
Trương Dân Triêu cùng các bộ hạ của ông ta, toàn bộ đêu ngây ngắn cả người.
Trương Dân Triều xoay người chất vấn thư ký của ông ta: “Cậu nói xem, chuyện gì vậy?”
Thư ký vội vàng nói: “Tỉnh tôn đại nhân, lúc tôi nhận điện thoại, đối phương quả thật nói là Đại đô đốc gọi ngài qua, mời uống trà.”
Trương Dân Triều quay đầu nhìn Trần Ninh: “Cậu còn gì để nói nữa?”
Trần Ninh cười nói: “Cái này tôi không phủ nhận, kỳ thật là Đại đô đốc gọi ông tới đây.”
Trương Dân Triều cười lạnh: “Vậy Đại đô đốc đâu, Đại đô đốc ở đâu vậy?”
“Trần Ninh, nếu như cậu có thể mời Đại đô đốc ra ngoài gặp mặt chúng tôi, vậy cậu chính là mạo danh Đại đô đóc, tôi sẽ không khách khí đối với cậu.”
Vừa dút lời!
Trần Ninh đã móc ra một thứ, hung hăng quất vào mặt Trương Dân Triều.
Đùng!
Trương Dân Triều bị Trần Ninh ném đến choáng váng, đầu lắp lánh ngôi sao, thiếu chút nữa ngắt xỉu.
Ông ta theo bản năng bắt lấy đồ đập vào mặt, đang muốn tức giận.
Bên tai đã vang lên âm thanh lạnh như băng của Trần Ninh: “Mở to mắt chó của ông xem, đây là cái gì?”
Trương Dân Triều nghe vậy sửng sốt, cúi đầu nhìn về phía đồ đạc của thủ trưởng.
Vậy mà là một tắm lệnh bài hổ phù!
Nghe nói ngày thường Đại đô đốc mặc chiến bào Chu Tước, đeo mặt nạ Kỳ Lân, mọi người đều không biết diện mạo Đại đô đóc.
Bởi vậy Quốc chủ sai thợ thủ công tạo ra một khối tín vật cho Đại đô đốc, đại biểu cho thân phận Đại đô đốc, cũng chính là khối lệnh bài hổ phù này.
Hai tay Trương Dân Triều cầm khối lệnh bài hổ phù này, ánh mắt trừng tròn, vẻ mặt khiếp sợ, run rẩy nói: “Cái này… đây là tượng trưng cho thân phận Đại đô đốc… lệnh bài hỗ phù.”
Những lãnh đạo còn lại, còn có Lưu Bách Nhiên cũng đều sợ ngây người.
Trần Ninh cười lạnh nói: “Sao vậy, hiện tại ông còn nói tôi mạo danh Đại đô đốc không?”
Trương Dân Triều cuống quít nói: “Không dám không dám, hạ quan không dám… chỉ là Thiếu soái, lệnh bài hổ phù Đại đô đốc này, sao có thể ở trong tay ngài? Chẳng lẽ…ngài đã đầu nhập vào Đại đô đốc?”
Trần Ninh nghe vậy ngần ra, chợt bát động thanh sắc nói: *Xem ra ông còn không đần!”
Trong tiềm thức của đám người Trương Dân Triều, Trần Ninh đã gần đất xa trời, giống như châu chấu sau mùa thu, không sống được máy ngày.
Cho nên bọn họ căn bản không nghĩ tới Trần Ninh chính là Đại đô đốc!
Bọn họ nhìn thấy Trần Ninh xuắt trình lệnh bài của Đại đô đốc, suy nghĩ đầu tiên chính là, tên Trần Ninh này đầu nhập vào Đại đô đốc.
Biết người phía sau của Trần Ninh là Đại đô đốc!.