Đinh Thanh lên tiếng trước: “Ha ha, Trần Ninh, không ngờ lính đào ngũ như anh mà còn dám quay lại, thật sự phải phục dũng khí của anh đáy.”
Trần Ninh lãnh đạm nói: “Đinh Thanh, tôi nhớ anh là thủ hạ đắc lực của Hạng lão gia nhỉ?”
“Đi theo các vị Các lão nhiều năm như vậy, không học được cái gì sao?”
“Ai nói với anh tôi là lính đào ngũ?”
“Là quốc gia nói cho anh, hay là do bộ chỉ huy quân sự thông báo?”
Đỉnh Thanh nghe những lời đó cũng cứng họng.
Chuyện Trần Ninh là lính đào ngũ, quan chức chưa bao giờ nói như vậy.
Chỉ là đám Hạng Thành, trong một thời gian không tìm thấy tung tích của Trần Ninh, Trần Ninh dường như đã bốc hơi khỏi nhân gian sau khi chiến tranh ở Bắc Cảnh bùng nỗ.
Do đó, Hạng Thành và những người khác đã suy đoán rằng Trần Ninh là một lính đào ngũ.
Nhưng hiện tại Trần Ninh đang chất vấn, Đinh Thanh lúng túng, chẳng lẽ nói là do Hạng lão đồn?
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tôi hiện còn là Thiếu soái, là quân nhân.
Anh có biết người vu khống quân nhân là phạm trọng tội hay không?”
Đinh Thanh khẽ đổ mồ hôi hột trên trán.
Trần Ninh khó chơi hơn anh ta tưởng.
Anh ta lớn tiếng nói: “Ha ha, sau khi chiến tranh bùng nỗ ở Bắc Cảnh, lại không có tin tức gì.
Bây giờ bên ngoài ra loại truyền tin như thế này, trách sao được tôi chứ?”
Trần Ninh thản nhiên giọng nói: “Đừng lo lắng, những kẻ tung tin đồn thất thiệt, tôi không bỏ qua cho ai đâu.”
Đỉnh Thanh tức giận nói: “Anh…”
Trần Ninh lạnh lùng nói “Chuyện giữa anh và Hạng gia sau này tôi sẽ giải quyêt.”
“Bây giờ, khi nói đến những tin đồn cùng những kẻ vu khống, trước tiên tôi muốn giải quyết dứt điểm kẻ đã vu khống sự trong trắng của vợ tôi.”
Trần Ninh nói, ánh mắt của anh rơi vào người Diệp Văn Bưu.
Không biết vì sao, thời điểm ánh mắt Diệp Văn Bưu đối đầu với Trần Ninh, đáy lòng của anh ta lại không rét mà run.
Nhưng mà anh ta cũng nhanh chóng dập tắt nỗi sợ hãi không thể giải thích trong lòng.
Trần Ninh trước đây trâu bò như vậy, nhưng bây giờ cũng như mặt trời lặn mà thôi.
Diệp gia hùng mạnh như vậy, đẳng sau còn có Hạng gia, thì cần gì phải sợ Trần Ninh?
Nghĩ được như vậy, sự tự tin của Diệp Văn Bưu trở lại.
Anh ta liếc nhìn đám Trần Ninh, rồi nhìn hàng trăm cao thủ mà mình và Đinh Thanh sắp xếp trong đại sảnh.
Anh ta cười lạnh, trên dưới dò xét Trần Ninh: “Trần Ninh, suýt chút nữa tôi đã quên đề cập đến chuyện này.
Hiện tại là thời gian tin tức buổi tối.
Tôi muốn xem tin tức, không nên bỏ qua điểm tin hot đâu.”
Vừa nói anh ta vừa nhếch miệng, đám thuộc hạ bên cạnh cũng hiểu ý, cầm điều khiển lên, bật cái TV lớn trên tường cách đó không xa.
Bản tin buổi tối của thành phó Trung Hải đang được phát trên TV.
Điều khiến Diệp Văn Bưu và Đinh Thanh không tin được nổi vào mắt mình là trên chương trình thời sự, không phải tin tức mà họ đã bịa ra để vu khống Tống Sính Đình, mà là tin một nhóm người của báo đài đã bị bắt.
“Vừa rồi, các bộ phận liên quan đã cùng hành động để trấn áp vấn nạn cải chính, bóp méo sự thật và bịa đặt tin tức sai sự thật.”
“Trong quá trình điều tra, một số nhà báo nỗi tiếng của Trung Hải cũng đã bị bắt, trong đó có Giám đốc Đài truyền hình, Lê Ái Dân …”
Trong màn hình tin tức đột nhiên xuất hiện cảnh Lê Ái Dân bị bắt.
Diệp Văn Bưu chết lặng.
Đinh Thanh cũng chết lặng.
Ngay cả Tống Sinh Đình cùng Đồng Kha cũng kinh ngạc, lập tức cùng nhau nhìn về phía Trần Ninh.
Trần Ninh nhìn Diệp Văn Bưu cùng Đinh Thanh đang ngắn người, cười nói: “Ha ha, tin tức này thật là thú vị.”
Diệp Văn Bưu vừa ngạc nhiên vừa tức giận, nhìn chằm chằm Trần Ninh: “Là anh làm?”
Trần Ninh không khách khí, càm một điếu thuốc rồi ôn tồn nói: “Kẻ nào vu khống vợ tôi sẽ phải trả giá.”
“Nhóm Lê Ái Dân kia cũng là đồng phạm.
Họ sẽ được giáo huấn trong tù.”
“Ngược lại, các vị, những kẻ chủ mưu, sẽ không may mắn như vậy.”
Diệp Văn Bưu đứng lên, tức giận nói: “Nói cái gì đó hả?”
Trần Ninh vỗ vỗ tay.
Lập tức, Bát Hỗ Vệ, khiêng theo hai chiếc quan tài màu đen nặng nè, từ bên ngoài bước vào..