Diệp Băng Tâm nhìn thấy có thêm bốn người này đi theo Diệp Sâm đến Trung Hải, cũng yên tâm hơn.
“Ha ha, xem ra chị họ đã lo lắng quá rồi.
Với sự khôn ngoan của chú hai, chắc hẳn chú đã thu xếp mọi việc từ lâu rồi.
Thực sự là do chị đã quá lo.”
“Đã như vậy, toàn tộc Diệp gia sẽ đợi tin tốt của em họ, chờ em mang được đầu của tên chó Trần Ninh về là được.”
Đám con cháu Diệp gia có mặt tại hiện trường cũng bước tới, niềm nở để lấy lòng Diệp Sâm.
Diệp Sâm từ nhỏ đã theo cha quy ẳn núi rừng, thỉnh thoảng cũng có lẻn đi ra để ngắm nhìn thế giới muôn màu bên ngoài.
Anh ta chưa từng trải qua cảm giác, được nhiều người bu quanh nịnh bợ như vậy.
Trong lúc nhất thời, có chút lâng lâng.
Ngày hôm đó!.
truyện tiên hiệp hay
Diệp Sâm đưa Tà Tăng và bốn thiên vương khác xuống núi cùng Diệp gia.
Tuy nhiên, anh ta không vội đến Trung Hải, thay vào đó, lại dành ba ngày ở Thủ đô để vui chơi, dành thời gian ăn chơi đàng điềm chơi gái, xém quên đi chính sự đến Trung Hải.
Cuối cùng, Tà Tăng đi cùng cũng không nhịn được nhắc nhở: “Thiếu chủ, chơi thì chơi, nhưng chính sự quan trọng, chúng ta lần này xuống núi, là phụng mệnh đến Trung Hải để giết Trần Ninh xả hận cho Diệp gia, chúng ta phải lên đường tiền về Trung Hải thôi.”
Lúc này Diệp Sâm đã say khướt ôm hai mỹ nữ trẻ tuổi trong tay, không nhịn được nói: “Không nhìn thấy tôi đang vui vẻ hạnh phúc sao? Sao lại phải vội vàng đi Trung Hải?
Trung Hải có gì vui, ở đó có chỗ vui vẻ, có nhiều mỹ nữ như ở Thủ đô không?”
“Không đi không đi, chờ tôi chơi chán rồi tính.”
Diệp Sâm ngày thường bị mắc kẹt trong sơn trang Tiêu Diêu, đi theo cha mình, giống như một nhà sư nhỏ trong chùa, thường ngày biểu hiện rất ngoan ngoãn.
Nhưng bây giờ đã xuống núi, như chim sổ lồng, vui đến quên cả trời đất.
Đám Tà Tăng thấy thế, có chút đau đầu.
Tửu Thần khẽ động, lấy ra một tắm ảnh nhăn nhăn nhúm nhúm đưa cho Diệp Sâm nhìn: “Thiếu chủ, Trung Hải có có nhiều mỹ nữ xinh đẹp hơn.
Cô ta là vợ của Trần Ninh, được mệnh danh là nữ thần trong giới kinh doanh, cậu xem.”
Trong ảnh, là hình của Trần Ninh và Tống Sính Đình.
Thấy Tống Sính Đình, mắt Diệp Sâm kinh diễm, kinh động như gặp thần tiên: “Trên đời này có người đẹp như vậy saol”
“Cô ta, tôi nhất định phải có được!”
“Đi, lên đường đi Trung Hải ngay lập tức.”
Thành phó Trung Hải, sân bay.
Rất đông những người đàn ông mặc vest, đi giày da xuất hiện tại cổng sân bay.
“Nhanh! Nhanh!”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của người qua đường, những người đàn ông mặc vest bảnh bao chỉnh tề này bất ngờ trải thảm đỏ dài ở lối ra sân bay.
Ngay lập tức, rất đông nam giới mặc vest cung kính xếp hàng dọc hai bên thảm đỏ.
Những hành khách đang có mặt, tất cả đều bị kéo sang một bên và không được phép đến gần.
Cùng lúc đó, vô số xe sang xuất hiện ở cổng sân bay, chiếc phía trước còn là một chiếc Rolls-Royce cổ điển đời cũ, biển số còn bắt mắt hơn, là Nam A88888.
Những hành khách xung quanh không khỏi cảm thán khi nhìn thấy cảnh tượng này.
“Trời ạ, đây không phải là xe của Lưu Diệu Lâm, thủ phủ tỉnh Giang Nam của chúng ta sao?”
“Ừ, đúng là của ông chủ Lưu!”
“Ông chủ Lưu, họ đang chào đón ai đó ở đây?”
Giữa những bàn tán xì xào của mọi người, Lưu Diệu Lâm – thủ phủ tỉnh Giang Nam, bước xuống chiếc Rolls Royce, tay cầm trượng bạc.
Người nọ còn dẫn theo một nhóm đàn ông đứng ở cổng sân bay, nhìn chằm chằm vào cuối thảm đỏ, như thể đang hồi hộp chờ đợi sự xuất hiện của một nhân vật quan trọng nào đó.
Bỗng nhiên!
Một thanh niên đẹp trai, nước da trắng trẻo, cùng với một đội tùy tùng, bước ra khỏi cửa sân bay, không nhanh không chậm đi tới.
Người đàn ông này toát ra khí chất quý tộc vốn có, nét mặt cũng rất thanh tú.
Chỉ là, giữa hai lông mày hiện lên một tia kiêu ngạo quý quý công tử thượng lưu, đồng thời ánh mắt lúc lơ đãng, sẽ còn toát ra một tia sầu não buồn ngủ nào đó..