Trần Ninh vừa muốn nói chuyện!
Đột nhiên, Tống Sính Đình gõ cửa bước vào, lo lắng nói: “Trần Ninh, có chuyện không tốt rồi!”
Trần Ninh cười nói: “Làm sao vậy?”
Tống Sính Đình hoảng sợ nói: “Diệp gia phái người đến báo thù, nghe nói là Tiêu Diêu vương – người mà năm đó danh tiếng lẫy lừng khắp Thủ đô, đến Quốc chủ cũng kiêng dè.
Ông ta phái con trai là Diệp Sâm đến tính số với chúng ta.”
“Diệp Sâm hạ lệnh cho hai người chúng ta nhận tội, chịu phạt!”
“Hơn nữa, anh ta còn mời các ông chủ máu mặt thuộc mọi tầng lớp trong Trung Hải tham gia tiệc tối.
Bên ông nội cũng nhận được lời mời.”
“Ông nội không dám xúc phạm Tiêu Diêu vương, liền đưa theo chú ba của em và những người khác đến bữa tối của Diệp Sâm.
Nghe nói bây giờ đang bắt chẹt bọn họ, bắt mặc áo tang quỳ trên mặt đất, nhìn về phía Thủ đô.
Khóc tang cho người chết Diệp Văn Bưu!”
Gì?
Sau khi Trần Ninh nghe những lời của Tống Sính Đình, phẫn nộ tức giân.
Anh giận tái mặt: “Diệp gia thật sự là muốn chết, Điển Chử, chuẩn bị xe, chúng ta đi qua xem một chút.”
Điển Chử nói: “Vâng!”
Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ và Đồng Kha đều biết Diệp gia đã phái người đến báo thù, họ cũng biết rằng gia đình cha con Tống Thanh Tùng đang bị khi nhục ở Bích Hải Vân Thiên.
Lúc này lòng mọi người như lửa đốt, náo loạn trong phòng khách.
Thấy Trần Ninh và Tống Sinh Đình ra khỏi phòng sách, cũng biết hai người muốn đi cứu cha con Tống Thanh Tùng.
Tống Trọng Bân nói ông cũngmuốn đi chung!
Cả gia đình, mang theo Điển Chử, Tần Tước cùng Bát Hỗ Vệ, lái một vài chiếc SUV màu đen đến thẳng Bích Hải Vân Thiên.
Bích Hải Vân Thiên.
Trong trang viên biệt thự to lớn, tụ tập vô số nhân sĩ Trung Hải.
Diệp Sâm mặc một bộ vest được thiết kế riêng, mái tóc được chải tỉ mỉ, bóng loáng.
Anh ta lỗ mãng ngồi trên ghế, khóe miệng nhéch lên một tia giễu cợt, nhìn về phía đám người Tống Thanh Tùng đang quỳ trên mặt đất đốt vàng mã.
“Tống lão gia, đừng trách tôi làm gì, trách cháu gái và cháu rễ của ông ấy!”
“Chính anh ta đã giết chết người Diệp gia của chúng tôi!”
“Tiểu bối phạm sai lầm, trưởng bối bị phạt.”
“Trần Ninh phạm sai lầm, các vị trưởng lão, phải thay anh ta chịu phạt.”
“Quỳ cho tốt vào, hướng về Thủ đô khóc, khóc đưa tang cho anh họ của tôi, hôm nay Diệp gia đưa tang anh ấy đây.
Vô số chức sắc của Trung Hải, thái độ khác nhau, đảo ánh mắt quái dị qua nhìn đám người Tống Thanh Tùng.
Tống Thanh Tùng, Tống Thanh Hùng và Tống Thanh Bình, toàn bộ người Tống gia, mặt đầy khuất nhục, hận không thể đập đầu chết tâm.
Đặc biệt là Tống Thanh Tùng, ông nghĩ đến cháu rễ Trần Ninh, bị cách chức cũng sẽ không trở lại uy phong như xưa.
Lại cân nhắc đến Diệp gia là hào môn đỉnh cao của Thủ đô, Tiêu Diêu vương là nhân vật uy phong cả nước.
Vì không muốn đắc tội với Diệp gia, Tống Thanh Tùng đưa gia đình mình đến bữa tiệc tối của Diệp Sâm.
Không ngờ, Diệp Sâm đến chút mặt mũi cũng không cho ông, mới gặp mặt, liền sai thuộc hạ đánh cho một trận, buộc bọn họ mặc đồ tang, quỳ trên mặt đất, ngóng nhìn Thủ đô, khóc tang cho Diệp Văn Bưu đã chét.
Tội nghiệp cho Tống Thanh Tùng, tuổi đã cao, là nhân vật lão làng ở thành phó Trung Hải, lại phải khóc tang cho một người trẻ tuổi của Diệp gia.
Ông tức đến muốn ngắt đi.
Cũng quỳ trên mặt đất chật vật là Tống Trọng Hùng, xấu hổ giận dữ nói với Diệp Sâm: “Đừng lấn hiếp người quá đáng, chờ cháu rể Trần Ninh của tôi tới, cậu sẽ phải hối hận.”
Tống Thanh Bình cũng hét lên: “Đúng vậy, các người khi dễ tụi này, cháu rễ Trần Ninh của tôi mà tới, tuyệt đối không tha cho các người.”
Những người còn lại trong Tống gia, từng người một, đều căm phẫn nói Trần Ninh sẽ đến báo thù cho họ.
Diệp Sâm giễu cọt: “Ha ha, xem ra các người còn không biết rõ tình huống hiện giờ nhỉ?”
rần Ninh cũng đã không thể bảo vệ chính mình.
Còn có thể cứu các người sao?”.