Độc Cô Hành thản nhiên nói: “Ngày mai tôi sẽ đi tìm Trần Ninh tính sổ, công tử cậu yên tâm chờ tin tốt của tôi đi.”
Diệp Sâm lắc đầu: “Không, cháu muốn đi với chú, cháu phải tận mắt chứng kiến Trần Ninh chết, mới có thể giải tỏa hận thù trong lòng cháu.”
Độc Cô Hành nhìn vẻ mặt oán hận của Diệp Sâm, hơi do dự, liền đồng ý: “Được, ngày mai cậu đi cùng.”
Diệp Sâm nghe vậy, nhếch miệng cười.
Chú Độc Cô gần như vô địch, lần này Trần Ninh chết chắc rồi.
Nhà Trần Ninh, thu dọn vài thứ, chuyển vào nhà tổ của Tống gia, ở tạm hai ngày.
Ngày hôm sau, chính xác là cuối tuần.
Con gái Tống Thanh Thanh, cùng một nhóm trẻ con trong Tống gia, ở trong sân nhà nô đùa.
Trần Ninh ngồi trên ghế mây dưới giàn nho trong sân, trong tay cầm quyển sách, bên cạnh đặt trà Tống Sính Đình tự tay pha, nhìn con gái cùng một đám trẻ con nô đùa, khóe miệng anh hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười nông cạn.
Lúc này, Tống Sinh Đình bưng một đĩa bánh ngọt tới, mỉm cười nói: “Trần Ninh, em và mẹ tự tay làm bánh quế, anh nếm thử hương vị thế nào?”
Trần Ninh tiện tay cầm lấy một miếng, nếm một miếng, mặt mày hớn hở mắt cười: “Hương vị rất ngon.”
Tống Sính Đình cười nói: “Anh thích ăn, sau này có thời gian em thường xuyên làm cho anh.”
Trần Ninh kéo Tống Sính Đình ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười nói: “Bỏ đi, em là chủ tịch kiêm đồng sự trưởng của Tập đoàn Ninh Đại, ngày thường bận rộn xoay quanh, nào.
có nhiều thời gian nhàn rỗi làm đồ ăn nhẹ cho anh!”
Tống Sính Đình nghiêm túc nói: “Một số dự án vắc-xin ung thư mới của Tập đoàn Ninh Đại, đều là thời khắc quan trọng.”
“Chờ mấy dự án nghiên cứu và phát triển thành công, sau khi niêm yết thành công, em liền từ từ lui về phía sau hậu đài rồi.”
“Dù sao, làm một người vợ tốt, làm một người mẹ tốt, mới là nguyện vọng lớn nhất của em.”
Trần Ninh ôm vợ, nhìn con gái chơi đùa với trẻ em ở phía xa, suy nghĩ: Anh làm sao không muốn trở về nhà?
Nhưng, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Bản thân ở nước ngoài có nhiều kẻ địch như vậy, những người này đều muốn tìm cơ hội trả thù anh.
Ngay cả ở trong nước, những người muốn anh chết không ít.
Ví dụ như Hạng gia, Diệp gia…
Muốn buông bỏ quyền lực, hoàn toàn trỏ về nhà, nói dễ vậy sao?
Tiếp đói Quốc chủ mới, đối với anh vô cùng coi trọng, hơn nữa giao trọng trách nặng nè.
Hiện tại anh là Đại đô đốc Hoa Hạ, thân đeo trọng trách quốc phòng quân sự, cũng không phải nói muốn giải ngũ về quê là có thể giải ngũ về quê.
Anh ôm vợ, nhìn con gái chơi đùa với trẻ em ở phía xa, thì thầm: “Anh cũng hy vọng rằng chúng ta có thể nghỉ hưu sớm, trở về nhà sớm, tận hưởng niềm vui của gia đình.”
Tống Sính Đình và chồng, thân mật ôm nhau, hưởng thụ thời gian ấm áp hiếm có này.
Nhưng!
Đúng lúc này, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng ầm lớn.
Trước cổng Tống gia lại trực tiếp bị người ta đá bay.
Trong tiếng kêu kinh hãi, đám người từ từ từ cửa lớn đi vào.
Người đứng đầu, dáng người gầy gò, sắc mặt tái nhọt, còn mang theo một vẻ ửng đỏ bệnh tật, bộ dạng bệnh tật, giống như bắt cứ lúc nào cũng sẽ ngủm.
Chính là bệnh thư sinh Độc Cô Hành.
Bên cạnh Độc Cô Hành, Diệp Sâm hai chân bó thạch cao, vẻ mặt oán độc ngồi trên xe lăn, người đẩy xe lăn là Lưu Diệu Lâm.
Phía sau, thì đi theo rất nhiều đàn ông lạnh lùng đeo Đường đao.
Những người đàn ông đeo Đường đao này đều là thủ hạ tinh nhuệ dưới trướng Tiêu Diêu vương.
Lúc Độc Cô Hành xông vào, Điển Chử, Tần Tước, Bát Hỗ Vệ cũng đã lặng lẽ xuất hiện phía sau Trần Ninh..