Chiến Long Vô Song


Trong phòng ở xa xa.

Nhóm người Tống Thanh Tùng và Tống Sính Đình, toàn bộ đều trốn ở cửa, hoặc là trốn sau cửa sổ, khẩn trương thăm dò nhìn trộm.

Mọi người cách xa, chỉ có thể nhìn thấy Trần Ninh đang nói chuyện với Diệp Sâm, nhưng mọi người đều không nghe thấy Trần Ninh đang nói gì với Diệp Sâm?
Tống Sính Đình nghi hoặc nói: “Bọn họ đang nói gì vậy?”
Nhóm người Tống Thanh Tùng, đầy đầu cũng đều là mờ mịt.

Nếu bọn họ biết Trần Ninh nói mình là Đại đô đốc, đoán chừng ánh mắt cũng sẽ như Diệp Sâm, không thể tin được.

Trần Ninh cười ha hả nói: “Chỉ là tôi thấy anh là người sắp chết, thuận miệng đem thân phận của tôi nói cho anh biết, để cho anh chết được nhắm mắt mà thôi, anh có tin hay không, tôi không quản được.”
Diệp Sâm đương nhiên không tin!
Ai không biết Trần Ninh đắc tội Hạng lão, bị cách chức, hiện tại nghèo túng như chó.


Trần Ninh làm sao có thể biến đổi nhanh chóng, biến thành Đại đô đốc đột nhiên xuất hiện được!
Nhưng, nhắc tới Đại đô đốc, Diệp Sâm nhớ tới một chuyện.

Hai ngày trước anh ta nghe nói Đại đô đốc đến quân khu thành phó Trung Hải thị sát, lúc ấy, anh ta còn phái người tặng quà qua, mời tổng chỉ huy khu hải quân Hoa Hạ – Vương Đạo Phương giúp đỡ dâng quà cho Đại đô đốc.


trong mắt đều có thêm một vẻ châm chọc.

Khóe miệng Trân Ninh hơi nhêch lên: “Quà tặng anh tặng cho Đại đô đốc, có phải cái này không?”
Trần Ninh nói xong, giơ thanh dao găm trong tay gọt lê trắng lên.

Lúc này, Diệp Sâm mới chú ý tới thanh dao găm trong tay Trần Ninh, vậy mà là thanh dao găm bảy sao mà anh ta tặng cho Đại đô đốc lúc trước.


Anh ta khiếp sợ đến mức ánh mắt thiếu chút nữa bay ra, thất thanh nói: “Đây không phải là quà tôi tặng cho Đại đô đốc sao, sao lại ở đây?”
Anh ta kinh hãi muốn chết nhìn Trần Ninh cười như không cười, trong nháy mắt hiểu được cái gì.

Trong lòng anh ta bắt đầu tuyệt vọng, bắt đầu chìm xuống…
Vương Diệp Sâm ý thức được điều gì đó!
Khí lực toàn thân anh ta, cũng trong nháy mắt bị hút hết, vô lực ngồi liệt trên xe lăn, ngơ ngác nhìn Trần Ninh.

Thì ra, Trần Ninh chính là Đại đô đốc.

Rốt cuộc anh ta cũng hiểu được, vì sao Trần Ninh lại không để Diệp gia vào mắt, cũng không coi trọng cha anh ta.

Thì ra, Trần Ninh chính là Đại đô đốc!
Hồi hận!
Tuyệt vọng!
Tất cả các loại cảm xúc tiêu cực đổ vào trái tim của anh ta.

Bây giờ anh ta hối hận đến ruột cũng đã tái xanh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận