Tiếng kêu khóc của Lưu Hạ và đám thuộc hạ không ngừng phát ra từ phòng giam.
Những người biết thì biết bọn Lưu Hạ đang bị người khác đánh đập, nhưng những người không biết lại nghĩ rằng họ đang giết lợn.
Mọi người tại hiện trường mỗi người có một vẻ mặt.
Vẻ mặt khó coi nhất đương nhiên là Lý Cường.
Đám người Lưu Hạ bị xử lý một cách thê thảm, hắn ta lại còn là người tiếp tay cho bọn chúng nên lúc này cũng vô cùng kinh hãi, cả người run lên, lo lắng cho số phận của mình.
Lúc này hắn ta chỉ hận mình không thể trở thành một người trong suốt, hy vọng rằng cả Ngưu Lập Châu và Trần Ninh đều không thể nhìn thấy hắn ta.
Đáng tiếc là Ngưu Lập Châu lúc này đã nghiêm khắc nhìn về phía hắn ta.
Ngưu Lập Châu lạnh lùng nói: “Lý Cường!”
Lý Cường run lên, vội nói: “Có thuộc hại”
Ngưu Lập Châu mặt không cảm xúc nói: “Trại tạm giam gần đây hình như đang tuyển nhân viên quét dọn nhà vệ sinh.
Tôi thấy không cần phải tuyển người nữa.
Cậu bàn giao công việc của mình đi, sau đó đi bộ phận hậu cận nhận công việc làm nhân viên dọn vệ sinh!”
Lý Cường nghe vậy thì sững người như bị sét đánh trúng.
Ngưu Lập Châu vậy mà thẳng tay trục xuất hắn ta khỏi vị trí của mình, đuổi hắn ta xuống bộ phận hậu cần làm việc như một người dọn dẹp nhà vệ sinh không có chức vị gì sao?
Hắn ta vừa khóc vừa run giọng nói: “Cục phó Ngưu, chuyện này…”
Ngưu Lập Châu trừng mắt nói: “Cậu không phục sao?”
Lý Cường làm sao dám, bây giờ Ngưu Lập Châu chỉ là cách chức hắn ta.
Nếu hắn ta dám không phục thì sẽ không đơn giản như sa thải mà sẽ phải quy trách nhiệm đến cùng.
Nói không chừng Ngưu Lập Châu còn có thể moi ra mấy việc làm đen tối mà hắn ta đã làm trong những năm gần đây ra ánh sáng.
Đến lúc đó không chỉ là sa thải, ước chừng còn phải chịu án tù vài năm.
Lý Cường gục đầu nói nhỏ: “Tôi tuân theo sự an bài của cấp trên.”
Ngưu Lập Châu hừ lạnh, không để ý tới Lý Cường nữa, quay đầu cười nói với Trần Ninh: “Trần tiên sinh, tôi đều đã xử lý những người nên bị phạt.
Đây không phải là nơi anh nên ở lại.
Chúng ta hãy đi nơi khác nói chuyện.”
Trần Ninh gật đầu, vừa định nhắc chân rời đi.
Thì đúng lúc này Đồng Kha bên cạnh Tống Sính Đình đột nhiên đi tới, nói nhỏ với Trần Ninh: “Anh rể, sau khi anh bị bắt đi, đã có người uy hiếp chị họ em…”
Đồng Kha thì thầm, chỉ nói đơn giản những lời đe dọa của Phan Thạch Hoa đối với Tống Sính Đình cho Trần Ninh nghe.
Mặc dù Phan Thạch Hoa không biết Đồng Kha đang thì thầm điều gì với Trần Ninh nhưng khi nhìn thấy Đồng Kha vừa nói vừa dùng tay chỉ ông ta thì ông ta đã nhận ra có điều gì đó không ổn.
Đồng thời, ông ta cũng nhận thấy vẻ mặt của Trần Ninh càng ngày càng lạnh.
Sau khi nghe Đồng Kha báo cáo ngắn gọn, Trần Ninh lạnh lùng nhìn Phan Thạch Hoa như nhìn heo chó, chậm rãi nói: “Ông còn dám uy hiếp vợ tôi?”
Phan Thạch Hoa ấp úng, không nói được gì.
Ông ta cũng được coi là một người có địa vị nhất định, trong trường hợp bình thường cũng sẽ không sợ hãi như thế này.
Nhưng không còn cách nào khác, vừa rồi ông ta đã tận mắt chứng kiến kết cục của Chúc Chí Kiệt, Lưu Hạ và Lý Cường, rất rõ ràng rằng ở cả vùng đất Trung Hải này, Trần Ninh nói thế nào thì chính là thế ấy.
Trần Ninh thấy tên này ấp úng hồi lâu cũng không nói được cái rắm gì thì đột nhiên nỗi giận: “Tôi bảo ông nói đi!”
Vừa nói, anh vừa tát vào mặt Phan Thạch Hoa một cái.
Chỉ tát có một cái mà một nửa má của Phan Thạch Hoa đã sưng lên.
Phan Thạch Hoa chưa bao giờ phải chịu loại đau khổ này, nhưng ông ta cũng biết làm người thì phải biết cúi đầu trước kẻ mạnh nên chỉ ôm chặt hai má bị đánh mà khóc lóc: “Trần tiên sinh, Tống tiểu thư, tôi biết mình sai rồi, cầu xin hai người tha cho tôi đi…”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Vừa rồi ông uy hiếp vợ tôi nào có khóc lóc như vậy?”
Phan Thạch Hoa không có gì để nói: “Tôi…”
Trần Ninh quay đầu nhìn Ngưu Lập Châu: “Loại biến thái háo sắc này nếu không dạy cho ông ta một bài học thì không được.
Ông đi sắp xếp đi, nhát định phải dạy cho ông ta một bài học.”
Nghe vậy, Ngưu Lập Châu lúc đầu cảm thấy hơi khó nghĩ, tự hỏi không biết phải làm thế nào mới có thể dạy cho tên biến thái háo sắc Phan Thạch Hoa này một bài học?
Nhưng anh chọt nhớ ra điều gì đó, đôi mắt lập tức sáng lên.
Vì vậy, anh ta cười nói với Trần Ninh: “Trần tiên sinh, tôi đề nghị đưa loại biến thái háo sắc này vào phòng giam 010!”
Trần Ninh và nhiều người có mặt tại hiện trường có chút tò mò, tại sao lại là đưa vào phòng 0102 Ngưu Lập Châu cười, thấp giọng giải thích với Trần Ninh và những người khác: “Trong phòng 010 có vài người châu Phi da đen đang bị giam giữ.
Những người này đều là người đồng tính.
Trước đây bị bắt và giam giữ vì quấy rối khách nam trong quán bar.”
“Mấy ngày trước, bởi vì không có chỗ trống trong phòng tạm giam nên nghi phạm là một tên trộm nhỏ được phân tới phòng 010.
Không ngờ lại bị mấy tên đó lăn lộn đến thừa sống thiếu chết!”
Tống Sính Đình, Đồng Kha và những người khác đều lộ ra vẻ mặt kinh tởm.
Khuôn mặt của Phan Thạch Hoa tái mét, đôi mắt ông ta tràn đầy kinh hoàng.
Trần Ninh nhìn Phan Thạch Hoa, cau mày nói: “Tên này dung mạo xấu xí như vậy.
Cứ coi như là mấy tội phạm da đen đó cũng có thể không coi trọng ông ta.”
Ngưu Lập Châu cười nói: “Trần tiên sinh, cậu không biết thẳm mỹ của người phương Tây khác với của người phương Đông chúng ta sao? Chúng ta nghĩ trông xấu xí, nhưng họ lại cho là đẹp.
Cậu nhìn mấy phụ nữ phương Tây so với phương Đông chúng ta có bao nhiêu phần dung mạo dễ nhìn đâu.”
Trần Ninh gật đầu: “Hình như là như vậy.”
Ngưu Lập Châu lại nói: “Hơn nữa, mấy tên da đen này vô cùng ăn tạp, đói bụng thì thứ gì cũng ăn.
Mấy người đàn ông bị nhót chung với chúng chưa một ai có thể thoát được.”
Trần Ninh nghe không nồi nữa, xua tay nói: “Vậy thì cứ sắp xếp chuyện này theo như lời ông nói.”
Ngưu Lập Châu nói với thuộc hạ của mình: “Đưa tên háo sắc biến thái này đến phòng 010 trong 24 giờ.”
“Vâng!”
Ngay lập tức có hai cảnh sát hình sự hùng hồ tiến thẳng về phía Phan Thạch Hoa.
Phan Thạch Hoa kinh hãi hét lên: “Dừng tay, các người dừng tay cho tôi.
Tôi không muốn bị nhốt chung với đám da đen đồng tính kia, tôi không muốn, không muốn ….”
Phan Thạch Hoa giãy giụa trong tuyệt vọng nhưng ông ta vốn an nhàn đã lâu nên đã trở thành bao rượu, bao gạo, nào có chống cự được sự cưỡng chế giải đi về phòng giam 010 của hai cảnh sát hình sự.
Uỳnh!
Cánh cửa sắt phía sau Phan Thạch Hoa đóng lại.
Khuôn mặt ông ta tràn đầy vẻ kinh hoàng, rồi ông ta thấy vài tên da đen gốc Phi cao hơn hai mét, càu nhàu ngồi dậy từ chiếc giường khung sắt.
Mấy tên da đen nhìn ông ta giống như một con sói nhìn thấy một con cừu nhỏ.
Từng tên từng tên đều sáng rực hai mắt, lộ ra nụ cười ghê tởm.
Vừa nói xì xồ gì đó vừa cười khẩy vây lấy ông ta.
“Các người muốn cái gì, đừng qua đây, các người đừng qua đây…”
Trần Ninh và những người khác đã nghe thấy tiếng cười man rợ của mấy người nước ngoài trong phòng 010 cùng với tiếng hét tuyệt vọng của Phan Thạch Hoa.
Tất cả đều lắc đầu rồi nhanh chóng rời đi, vì sợ nghe thêm những âm thanh ghê tởm nào đó.
Sau khi rời khỏi trại giam, Trần Ninh từ chối Ngưu Lập Châu đưa họ về nhà, sau đó lái xe đi cùng Tống Sính Đình và Đồng Kha.
Mấy người Trần Ninh vừa rời đi thì Điển Chử xuất hiện.
Ngưu Lập Châu nhìn thấy Điển Chử liền kính cẩn chào: “Chào đại tá Điển!”
Điển Chử bình tĩnh dặn dò: “Mấy ngày nữa ông đem băng nhóm đang hấp hối của Lưu Hạ trở về tỉnh lị.
Đồng thời nhớ đừng để lộ thân phận của ngài Trần.”
Ngưu Lập Châu vội vàng nói: “Tuân lệnh, thuộc hạ nhất định sẽ làm theo.”
.