Chín giờ tối, Mã Hiểu Lệ nhận được cuộc gọi từ chị gái Mã Bảo Chỉ.
Mã Bảo Chỉ nói rằng bà ta muốn đi hát và đã bao một phòng riêng ở KTV Diamond Dynasty, muốn mời mấy người nhà Mã Hiểu Lệ đến chơi cùng.
Mã Hiểu Lệ luôn quan tâm đến những thân bên nhà mẹ đẻ, huống chi Mã Bảo Chỉ còn là chị gái ruột của bà.
Vì thế bà không chút do dự đồng ý, sau đó nói với mấy người Trần Ninh: “Bác gái của mấy đứa đi hát ở KTV Diamond Dynasty.
Mời gia đình chúng ta đến chơi cùng một lúc, Trần Ninh, hai đứa có đi cùng không?”
Thành thật mà nói, Trần Ninh rất không muốn đi.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của mẹ vợ, anh cười nói: “Họ từ xa đến, nhà chúng ta nên tận tâm làm tròn trách nhiệm chủ nhà.
Nếu họ đã muốn bao phòng để hát, vậy nhà chúng ta qua ngồi với họ một lát cũng được.”
Mã Hiểu Lệ nghe vậy cũng thờ phào nhẹ nhõm, bà có chút lo lắng Trần Ninh và Tống Sính Đình không muốn đi.
Nếu chỉ có vợ chồng họ đến dự thì chị gái và anh rễ lại nói rằng nhà bà tiếp đón không chu toàn, không lịch sự với khách.
Trần Ninh cùng với Tống Sính Đình, Đồng Kha, Tống Thanh Thanh và Tống Trọng Bân lái hai chiếc xe đến KTV Diamond Dynasty.
KTV Diamond Dynasty là KTV cao cấp nhất ở quận Đông Thành của thành phố Trung Hải, được trang hoàng vô cùng lộng lẫy và nguy nga giống như một cung điện hoàng gia.
Mây người Trần Ninh rất nhanh đá đến phòng bao Phi Thúy.
Trong phòng bảo chỉ có Đồng Hán Đông và Mã Bảo Chi, họ đã gọi rượu vang đỏ và đồ ăn nhẹ, hai người đang hát bài “Một Ngày Tốt Lành”!
Lúc mấy người Trần Ninh bước vào, Đồng Hán Đông và Mã Bảo Chỉ vừa hát xong.
Mã Hiểu Lệ dẫn đầu vỗ tay: “Hay, chị cả và anh rễ hát thật hay!”
Đồng Hán Đông và Mã Bảo Chi nhìn thấy Trần Ninh đến thì nhìn nhau, ánh mắt đều lộ ra thành công.
Mã Bảo Chi không còn xấu tính như ban ngày, trở nên nhiệt tình hơn, còn cười đứng lên chào đón: “Cả nhà em gái đều đến rồi, Tiểu Kha cũng đến rồi!”
Đồng Hán Đông Tâm cũng giả vờ cười: “Lúc ăn cơm tối nay, hai nhà chúng ta có chút ồn ào không vui.”
“Tôi về nhà đã suy nghĩ với Bảo Chi, cảm thấy chúng ta đều là người thân ruột thịt, không nên ồn ào không vui.
Vì vậy mới bao phòng này gọi mọi người ra ngoài an uống ca hát, bỏ qua những chuyện không vui vẻ trước đây đi!”
Cả nhà Tống Sính Đình, thậm chí cả Đồng Kha đều tin là thật.
: Họ đều thi nhau mỉm cười và nói rằng đều là người thân ruột thịt, chỉ cần cười bỏ qua những chuyện không vui đó là được.
Chỉ có Trần Ninh là cười cười không nói gì.
Hai gia đình ngồi lại, ca hát, uống rượu và ăn nhẹ trong không khí hòa thuận.
Được nột lúc, Tống Sính Đình đi ra ngoài vào nhà vệ sinh.
Nhưng lại bị một kẻ say rượu chặn lại ở hành lang trước cửa, kẻ say đó nhận định rằng Tống Sính Đình là công chúa bồi rượu trong KTV, nhất quyết yêu cầu Tống Sính Đình đi đến phòng bao của mình để uống rượu.
Kẻ say đó vừa nói chuyện vừa muốn động chân động tay với Tống Sính Đình, miệng liên tục mắng: “Cô không phải chỉ là gà cao cấp sao? Bao nhiêu, tôi bao cô một đêm.”
Tống Sính Đình nổi giận đùng đùng, thuận tay tát đối phương một cái vang giòn: “Đồ lưu manh, có biết tôn trọng phụ nữ không?”
Cú tát của Tống Sính Đình đã động vào một đám lưu manh.
Một tên đàn ông trung niên mặc áo sơ mi hoa lá, mũi nồng nặc mùi rượu cùng hơn chục tên thuộc hạ xông tới hung hãn, đỡ lấy kẻ say vừa bị tát, trừng mắt nhìn Tống Sính Đình: “Tiện nhân, mày dám đánh em họ tao sao?”
Lúc này Trần Ninh và người nhà cũng ra khỏi phòng bao.
Trần Ninh che chở trước mặt Tống Sính Đình, nhìn đám người áo hoa trước mặt lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tên đàn ông mặc áo hoa chỉ vào người say rượu bên cạnh rồi hung ác nói với Trần Ninh: “Tôi là ông chủ Đại Ngưu ở đây, người phụ nữ của cậu đánh em họ tôi!”
Tống Sính Đình phản bác: “Rõ ràng là anh ta là người giỏ trò đồi bại với tôi trước!”
Đại Ngưu hẳn học nói: “Tôi không nhìn thấy, tôi chỉ thấy cô đánh cậu ấy.
Bây giờ tốt hơn hết cô nên xin lỗi em họ tôi và trả mười vạn tệ tiền thuốc men.
Nếu không bây giờ tôi sẽ lột hết quần áo của cô ra cho cô biết thế nào là lưu manh.”
Trần Ninh híp mắt: “Một đám đàn ông cao to bắt nạt một người phụ nữ, thật là có năng lực.”
Trong mắt Đại Ngưu lóe lên một tia lạnh lẽo, anh ta nhìn Trần Ninh cười chế giễu: “Cậu là người đàn ông của cô ta, vậy tôi không tính toán với cô ta nữa, tôi tính toán với cậu.”
“Bây giờ tôi cho hai người sự lựa chọn.
Hoặc là quỳ xuống xin lỗi em họ của tôi thay cho vợ của cậu, hoặc là tôi sẽ bẻ gãy chân của cậu, cậu tự mình chọn đi!”
Cả nhà Tống Sính Đình lập tức trở nên căng thẳng, thật không ngờ ra ngoài hát hò uống rượu mà lại gặp phải chuyện rắc rối như thế này.
Mà Đồng Hán Đông và Mã Bảo Chỉ ở bên cạnh thì lại đang thầm hả hê trong lòng.
Anh chàng có tên Đại Ngưu chính là do Hiên thiếu cố ý tìm tới gây phiền phức cho Trần Ninh, giúp vợ chồng họ dạy cho Trần Ninh một bài học.
Hai vợ chồng đang xem kịch rất thích thú, muốn xem Trần Ninh sẽ quỳ xuống van xin hay sẽ bị Đại Ngưu đánh gãy chân?
Tống Sính Đình lo lắng nói nhỏ với Trần Ninh: “Hay là chúng ta gọi cảnh sát đi!”
Trần Ninh cười nói: “Xử lý mấy tên lưu manh tép riu này không cần lãng phí tài nguyên quý giá của cảnh sát.”
Đại Ngưu hung hăng hét lên: “Mọi người cùng nhau động thủ, đánh gãy chân thằng nhóc này đi.”
Nói xong, anh ta dẫn đầu mang theo một đám thủ hạ đằng đằng sát khí xông thẳng về phía Trần Ninh.
“Đi chết đi cho tao!”
Đại Ngưu gầm lên rồi hung hăng đấm mạnh vào mặt Trần Ninh.
Trần Ninh giơ tay trái lên, dễ dàng túm được tay Đại Ngưu.
Đại Ngưu lập tức mở to mắt!
Đồng Hán Đông, Mã Bảo Chỉ và những người khác cũng tỏ vẻ không tin.
Đại Ngưu này dáng người cường tráng, cú đắm hừng hực sát khí này không ngờ lại bị Trần Ninh thuận tay chế trụ được.
Năm ngón tay Trần Ninh dùng lực, xương cốt trên đầu nắm đắm của Đại Ngưu lập tức phát ra tiếng răng rắc.
Mặt Đại Ngưu lập tức lộ ra vẻ vô cùng thống khỏ, anh ta hét lên đau đón.
Lúc này, mấy tên thủ hạ của Đại Ngưu đã xông tới, gio hung khí muốn tấn công Trần Ninh.
Trần Ninh buông Đại Ngưu ra, nghênh đón máy tên đó.
Chỉ thấy anh ra tay nhanh như chớp và hung dữ như sắm sét, như một mãnh hồ tung hoành giữa đàn cừu.
Đám côn đồ nhỏ này thi nhau gào thét rồi ngã xuống, không một ai là có thể làm đối thủ của anh.
Đại Ngưu ở bên ngoài thì vô cùng kinh hãi khi thấy xương bàn tay phải của mình đã bị gãy hết, bàn tay phải sưng lên như một cái bánh bao.
Tất cả hơn mười thuộc hạ của anh ta cũng đã nằm xuống.
Anh ta sợ hãi đến biến sắc hét vào mặt Trần Ninh: “Tên tiểu tử này thật độc ác.
Nhưng đây là quận Đông Thành ở thành phố Trung Hải.
Tao là người của Thạch lão đại.
Nếu mày dám gây chuyện ở chỗ của tao thì mày chết chắc rồi.”
Trần Ninh hừ lạnh một tiếng: “Tôi không quan tâm ông chủ của anh là ai, cho dù chính anh ta xuất hiện ở trước mặt tôi.
Tôi bảo anh ta quỳ xuống thì anh ta cũng không dám đứng.”
: 1 Trần Ninh vừa nói xong, một đám người đằng đằng sát khí đi tới từ phía cầu thang cách đó không xa.
Người đứng đầu mặc áo khoác da màu đen, người còn chưa bước tới mà giọng nói đã truyền đến trước: “Ai kiêu ngạo đến mức dám nói bảo tao quỳ xuống thì tao không dám đứng?”
Đại Ngưu khi nhìn thấy người đàn ông mặc áo khoác da đen kia thì lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, vội vàng tiến lên đón anh ta, kích động nói: “Thạch lão đại, anh đến rồi, tên nhóc này không chỉ đập nát chỗ này của em, mà còn đánh mấy thủ hạ của em bị thương!”
Thạch Thanh mang theo một nhóm thủ hạ khí thế bừng bừng đi tới.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Trần Ninh, cơ thể anh ta lập tức đông cứng lại như thể bị sét đánh.
Vẻ tức giận trên mặt Thạch Thanh biến mắt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc cùng sợ hãi.
Đại Ngưu không nhận thấy sự thay đổi trong biểu cảm của Thạch Thanh, vẫn không ngừng hét vào tai Thạch Thanh: “Thạch lão đại, tên nhóc này điên rồi.
Cậu ta nói anh phải quỳ xuống khi nhìn thầy cậu ta.
Thạch lão đại, anh xem thế nào?”
Mọi người đều nhìn Thạch Thanh.
Đại Ngưu, Đồng Hán Đông và Mã Bảo Chi đều mong Thạch lão đại sẽ phô trương sức mạnh của mình, hung hăng xử lý Trần Ninh!
Tuy nhiên, họ lại bị sốc khi thấy Thạch lão đại vậy mà lại quỳ bụp một cái trước Trần Ninh.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt không thể tin, đến mức tròng mắt gần như muốn rớt cả ra ngoài, muốn nhìn kỹ cảnh tượng trước mắt có phải là thật không?
Mấy thên thủ hạ của Thạch Thanh cũng lần lượt quỳ xuống, đồng thanh hô: “Thiếu gia!”
Thiếu gial Bọn Đại Ngưu lại chết lặng.
Đại Ngưu rất nhanh đã nhớ ra rằng ông chủ của Thạch Thanh là Đồng Thiên Bảo.
Nghe nói Đông Thiên Bảo có một người chủ nhân, Đông Thiên Bảo gọi là thiếu gia, chẳng lẽ là Trần Ninh sao?
Nghĩ đến đây, nét mặt Đại Ngưu xám như tro tàn.
Anh ta mềm nhữn hai chân quỳ bụp một tiếng xuống trước mặt Trần Ninh.
.