Đường Bắc Đầu mặc hán phục, đang ngồi trên ghề bành trong phòng khách.
Ngồi trên ghế của phòng khách là chủ nhân của ba trong tứ đại gia tộc, theo thứ tự là Lục Thương Thiên, Âu Dương Đình và Diệp Tri Thu.
Ở giữa phòng khách là một chiếc cáng chứa thương, nằm trên đó là một người đang thoi thóp, đó chính là con nuôi của Đường Bắc Đầu, Tần Tấn.
Đường Bắc Đầu cau mày, nhìn Tần Tấn đang bắt tỉnh trên cáng cứu thương, hỏi quản gia bên cạnh: “Bác sĩ nói thế nào?”
Đường Tam mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, thành thật trả lời: “Lão gia, bác sĩ nói dù có chữa khỏi thì cũng là phế vật!”
Quả thực, chân tay bị đánh gãy của Tần Tắn có thể chữa lành nhưng bị phế đi mệnh căn thì không thể khôi phục, cho dù chữa trị thì cũng là một phế nhân.
Sắc mặt Đường Bắc Đầu trầm xuống, phất phát tay để máy tên thuộc hạ khiêng Tần Tần đi.
Sau đó, ánh mắt ông ta rơi trên người Lục Thương Thiên và mấy người khác, vừa bưng chén trà lên, nhẹ nhàng mở nắp chén trà, thổi cặn trà bên trên, vừa bình tĩnh nói: “Ba người các cậu có điều gì muốn nói không?”
Lục Thương Thiên đứng lên, tiến vài bước đến trước mặt Đường Bắc Đầu, trực tiếp quỳ xuống cầu xin: “Con trai và con gái của đồ đệ đều bị tên khốn Trần Ninh hãm hãi, hai anh em kết nghĩa của đồ đệ cũng chét trong tay Trần Ninh.”
“Đồ đệ cầu xin Đường gia giết chết Trần Ninh, chỉ cần giết chết cả nhà Trần Ninh thì đồ đệ sẵn sàng dâng lên toàn bộ gia sản của Lục gia.”
Âu Dương Đình và Diệp Tri Thu ở bên cạnh đều hít một ngụm khí lạnh.
Xem ra sau Chúc gia thì Lục gia cũng sắp bị một tên nho nhỏ Trần Ninh ở thành phố Trung Hải làm cho phát điên lên rồi!
Lúc này, Âu Dương Đình cũng đứng lên, ôm quyền nói: “Đường gia, tên Trần Ninh này quả thực rất kiêu ngạo.
Hôm qua, con trai của tôi cũng bị cậu ta làm bị thương ở Trung Hải, nếu như Đường gia cùng Lục huynh muốn đối phó Trần Ninh thì Âu Dương gia tôi cũng nguyện ý cống hiến một phần sức lực.”
Diệp gia và Trần Ninh không có thù oán gì, nhưng Diệp gia được Đường Bắc Đầu nâng đỡ vì vậy lúc này Diệp Tri Thu của thấy ông ta cũng nên bày tỏ ý kiến của mình.
Hơn nữa, Diệp Tri Thu biết Đường gia gần đây đang ngấp nghé quyền điều hành đại lý vắc xin ung thư gan của Tập đoàn Ninh Đại.
Đây chính là một cái cây rụng tiền, chỉ cần có thể nắm trong tay vắc xin ung thư thì trong tương lai tiền tài sẽ chảy vào tay không ngừng.
Diệp Tri Thu không thể bỏ lỡ cơ hội phát tài không xa này, dù là Đường gia ăn thịt còn Diệp gia ông ta húp một chút nước cũng được.
Vì vậy, ông ta cũng đứng lên, lớn tiếng nói: “Trần Ninh ngạo mạn, phách lối.
Nếu Đường gia muốn xử lý Trần Ninh thì Diệp gia nguyện làm quân tiên phong.
Tôi có thể giết Trần Ninh và đoạt quyền điều hành đại lý vắc xin ung thư gan giao cho Đường gia.”
Sắc mặt Đường Bắc Đầu bình tĩnh, trước tiên bảo Lục Thương Thiên đang quỳ trên đấy đứng lên.
.
Kiếm Hiệp Hay
Sau đó, ông ta cười híp mắt với Âu Dương Đình và Diệp Tri Thu, nói: “Tôi đã đáp ứng với Âu Dương Hải ở Trung Hải là sẽ cho Trần Ninh một cơ hội sống nhưng Trần Ninh tự gây nghiệt không thể sống, vì vậy không thể trách tôi được.”
“Về phần sự hỗ trợ của hai nhà các cậu, tôi chuẩn bị người để xử lý Trần Ninh rồi!”
Lục Thương Thiên, Âu Dương Đình và Diệp Tri Thu đều sửng sốt, cùng nhau hỏi: “Đường gia chuẩn bị phái ai để thu thập Trần Ninh?”
Đường Bắc Đầu mỉm cười nói: “Lâm Đình!”
Sau khi giọng nói của Đường Bắc Đầu vừa rơi xuống thì ở ngoài cửa có một người đàn ông khoảng 27, 28 tuổi, dáng người thẳng tắp, chậm rãi bước vào.
: Khuôn mặt người đàn ông cứng răn, những đường nét trên khuôn mặt của anh ta như được búa rìu điêu khắc ra, góc cạnh sắc nét.
Toàn thân toát ra một luồng sát khí mãnh liệt!
Người này chính là Lâm Đình, là đồ đệ mà Đường Bắc Đầu sủng ái nhất, được vinh dự là Thiên tử đồ đệ của Đường gia.
Nghe nói, sau khi Chúc gia rơi đài, Đường Bắc Đầu có ý đề bạt Lâm Đình lên, muốn để Lâm Đình thay vào chỗ trống, trở thành một trong tứ trụ.
Lâm Đình trầm giọng nói: “Bái kiến sư phụ, gặp qua Lục tiên sinh, Âu Dương tiên sinh cùng Diệp tiên sinh.”
Đường Bắc Đầu cười tủm tỉm nhìn sang Lâm Đình: “Tôi chuẩn bị sắp xếp cho cậu đi Trung Hải một chuyến, thứ nhất là giết chết cả nhà Trần Ninh, thứ hai là thu phục Tập đoàn Ninh Đại, cậu có tự tin không?”
Lâm Đình thách thức nói: “Chuyện nhỏ, cho tôi bảy ngày, tôi có thể xử lý xong.”
Lục Thương Thiên, Âu Dương Đình cùng Diệp Tri Thu hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ thừa nhận Lâm Đình rất mạnh nhưng Trần Ninh có thể tiêu diệt cả Chúc gia, khiến Lục Thương Thiên chật vật, không chịu nồi thì cũng có thể thấy không phải là loại dễ đối phó.
Hiện tại, vậy mà Lâm Đình dám nói trong vòng bảy ngày có thể giải quyết được Trần Ninh và tập đoàn Ninh Đại, cái này cũng là quá tự đại đi!
Đường Bắc Đầu mỉm cười nói: “Lâm Đình, tôi rất mừng khi cậu nhiệt tình như vậy.”
“Nhưng mà theo tôi được biết thì thân thủ của Trần Ninh không tệ, đoán chứng cậu sẽ ăn thua thiệt vì vậy tôi phái thêm một người đi theo cậu đến Trung Hải.”
Lâm Đình nhíu mày hỏi: “Ai?”
Đường Bắc Đầu chằm chậm nói: “Vũ Chỉ”
“Vũ Chỉ!”
Không chỉ sắc mặt Lục Thương Thiên, Âu Dương Đình cùng Diệp Tri Thu tràn đầy rung động mà ngay cả sắc mặt của Lâm Đình cũng lộ ra vẻ chắn kinh.
Ai cũng biết rằng Giang Nam vương ~ Đường gia nuôi dưỡng vô số cao thủ mà đối với Vũ Chỉ thì không thể dùng để hình dung anh ta.
Tên này từ nhỏ đã mê võ thuật, hai mươi tuổi bộc lộ sức mạnh của mình, ba mươi tuổi trở thành cường giả số một của Thiên Hải, không ai địch nỗi.
Sau này, Vũ Chỉ tiến lên phía bắc, khiêu chiến cường giả khắp nơi, không biết có bao nhiêu cường giả đã chết trong tay anh ta?
Có thể nói Vũ Chỉ ở bên ngoài là một cái hung danh!
Bởi vì Đường Bắc Đầu có ơn đối với Vũ Chi nên sau khi tên Vũ ý Chi này khi ngao du khắp nơi xong, liền ở trong Dinh thự Đường gia, trở thành một vị khách của Đường gia, nghe theo lời của Đường Bắc Đầu.
Lâm Đình nghe tin Đường Bắc Đầu cử Vũ Chỉ hộ tống anh ta, anh ta vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: “Ha, nếu có Vũ Chi ra tay giúp đỡ thì tôi quả thực như hỗ thêm cánh, giết Trần Ninh đơn giản như giết một con gà, một con chó.
Trong vòng ba ngày, tên Trần Ninh này nhất định phải chết!”
Thành phố Trung Hải, quảng trường Thời đại, nhà hát lớn.
Trần Ninh, Tống Sính Đình, Tống Thanh Thanh và Tống Trọng Bân cùng Mã Hiểu Lệ xuất hiện ở lối vào của nhà hát lớn.
Đêm nay có một nghệ sĩ kỳ cựu Tần Thời Nguyệt biểu diễn khúc “Quan Công đi ngàn dặm” tại nhà hát lớn.
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ thích nghe hí kịch, là fan hâm mộ của Tần lão tiên sinh.
Vì vậy, Trần Ninh và Tống Sính Đình dẫn theo con gái đi cùng cha mẹ đến Nhà hát Lớn để xem hí kịch.
Khi gia đình Trần Ninh bước vào Nhà hát Lớn thì đã có hàng nghìn khán giả có mặt ở đây.
Đây là lần đầu tiên Tống Thanh Thanh đến nghe kí kịch nên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé đỏ bừng vì hưng phấn, cô bé hỏi: “Cha cha, thật nhiều người, Quan Công rất lợi hại sao, tại sao lại có nhiều người đến xem như vậy?”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Quan Công võ nghệ hơn người, hiếm có hơn nữa là lòng trung thành của ông.
Ông là vị thần trong lòng của rất nhiều người, cũng chính là Võ Thánh của Hoa Hạ chúng ta, vì vậy tất nhiên là rất lợi hại.”
Sau đó, Trần Ninh còn phổ cập một số kiến thức liên quan cho Tống Thanh Thanh nghe, Tống Thanh Thanh nghe rất chăm chú, cảm thấy vô cùng hứng thú.
Tống Sính Đình nhìn hình ảnh ấm áp Trần Ninh đang dạy kiến thức cho con gái, trong khi Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ thì tràn đầy kích động chờ mong buổi biểu diễn hí kịch.
Ngay sau đó, nghệ sĩ Tần Thời Nguyệt hóa trang thành Quan Công mặt đỏ xuất hiện trên sân khấu.
Lúc này, ông biết được tung tích của đại ca Lưu Huyền Đức, chuẩn bị từ biệt Tào Tháo, phong kim treo ấn để đi tìm anh.
Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ và khán giả đều nhao nhao vỗ tay khen ngợi: “Hay, hay cho một Quan Công trung nghĩa, hát thật hay!”
Sau đó, trên sân khấu, Quan Vũ từ biệt Tào Tháo, trình diễn cảnh năm quan chém sáu tướng, được toàn bộ khán trường lớn tiếng khen hay.
Thế nhưng khi mọi người đang cổ vũ cho Quan Vũ ở trên sân khấu thì bắt ngờ từ một người đàn ông cao 1,7m từ sau cánh gà sân khấu đi ra, dùng tiếng Trung không máy thuần thục, hét lên: “Quan Vũ là cái thá gì mà cũng xứng đáng trở thành Võ Thánh, Kiếm sĩ Miyamoto Musashi ở Nhật Bản của chúng ta mới xứng đáng trở thành thánh!”
Sự việc người đàn ông Nhật Bản nhảy lên sân khấu và kêu gào khiến toàn trường xôn xao.
Người đàn ông Nhật Bản dương dương đắc ý nói: “Tôi là Miyamoto Oni, một thế hệ mới của Kiếm Thánh.
Tổ tiên Miyamoto Musashi của ta mới có thể xưng là Võ Thánh, Quan Công của Hoa Hạ các ngưởi chỉ là một đống phân chó.”
Nghệ sĩ già Tần Thời Nguyệt đóng vai Quan Công tức giận nói: “Cậu dám chửi bới Võ Thánh Quan Công của chúng tôi, hôm nay tôi sẽ dạy dỗ cho tên hề như cậu một bài học.”
Nói xong, ông vung cây đao đạo cụ đao Thanh Long Yển Nguyệt lên, tức giận chém nó về phía Miyamoto Oni.
Miyamoto Oni khit mũi khinh thường, nhanh như chớp lao đến, một tay chặt đứt đạo cụ Yển Nguyệt Đao, sau đó đấm một cú lên người Tần lão tiên sinh, trực tiếp khiến Tần lão tiên sinh bay rớt ra ngoài, phun một ngụm máu tươi.
Lúc này, Miyamoto Oni thực sự đã chọc giận mọi người.
Nhiều khán giả phẫn nộ và một vài nhân viên bảo vệ lần lượt lao lên sân khấu, cố gắng khống chế người đàn ông Nhật Bản thấp bé này lại.
Nhưng không ngờ Miyamoto Oni lại lợi hại như vậy, “ầm ầm”
mấy tiếng liền đánh cho tất cả đối thủ của hắn ta nôn ra máu và bay ra ngoài.
Lúc này, mọi người đều biết người đàn ông Nhật Bản này lợi hại ra sao nên không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Miyamoto Oni đắc ý hơn, đứng trên sân khấu, hắn ta chế nhạo mấy nghìn khán giả có tại đây, mỉa mai nói: “Phóng viên ở chỗ đó có nhìn thấy không, đám người Hoa Hạ đều vô dụng, chỉ có võ thuật của Nhật Bản chúng ta mới là lợi hại nhất, Miyamoto Musashi của chúng ta mới xứng đáng trỏ thành Võ Thánh.”
“Nếu các ngươi không phục thì lên đây đọ sức với ta, ha ha ha.”
Mọi người ở hiện trường đều vô cùng tức giận, nhưng không ai tự tin là đối thủ của người đàn ông Nhật Bản này, vì vậy một hồi không ai dám đứng lên nghênh chiến.
Tống Thanh Thanh thì thào nói với Trần Ninh “Cha, người này là người nước ngoài sao? Hắn ta thật là phách lối.”
Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Cha đi dạy dỗ ông ta một chút!”
Nói xong, Trần Ninh liền đứng lên, lạnh lùng quát: “Sao lại xuất hiện con chó sủa loạn ở đây như vậy, nếu như không có ai nhận lại thì ta chỉ có thể lên sân khấu đánh chó mà thôi!”
.