Chiến Long Vô Song


Mong các bạn thông cảm vì hình ảnh ( chữ hơi lằng ngoằng) Vì có vài trang web lớn sông sức của truyen.one nên nhóm phải làm vậy nhằm hạn chế nạn bẩn.
Mong các bạn luôn đọc tại truyen.one khích lệ nhóm lên chương tốt mỗi ngày.


Buổi sáng, vợ chồng Đồng Hán Đông và Mã Bảo Chi lên đường trở về Bắc Thành.


Gia đình Trần Ninh và Tống Sính Đình, và cả Đồng Kha đến sân bay tiễn biệt.


Đồng Hán Đông bởi vì Đồng Kha không đồng ý ở bên Âu Dương Hiên, vẫn canh cánh trong lòng, lúc này hừ lạnh nói: “Được rồi, chúng tôi sắp lên máy bay rồi, mọi người về cả đi.”

Mã Bảo Chi cũng dặn dò con gái: “Tiểu Kha, Hiên thiếu vẫn rất tốt, con suy nghĩ thêm đi.”

“Còn nữa, cho dù con không thích Hiên thiếu, cũng đừng tùy tiện yêu người con trai khác, đặc biệt không thể yêu loại vô dụng như anh rễ con!”

Đồng Kha vừa bực vừa giận, dậm chân nói: “Được rồi, được rồi, bố mẹ bớt nói vài câu đi.”

Tiễn vợ chồng Đồng Hán Đông đi, cả nhà Trần Ninh cùng Đồng Kha lái xe trỏ về.


Trên đường, Tống Sính Đình hỏi dò dự định tiếp theo của Đồng Kha.


Đồng Kha cười khanh khách nói: “Không có dự định gì, chỉ đợi nhà máy sản xuất thuốc của tập đoàn Ninh Đại nhà anh chị xây xong, nhóm vắc xin phòng bệnh bọn em vào nhà máy sản xuất thuốc của anh chị làm cố vấn kỹ thuật.”

, “Khà khà, chị họ, anh rể, sau này em cũng làm việc ở chỗ anh chị rồi.”

Tống Sính Đình cười nói: “Trung Hải không so sánh được với Bắc Thành, sao dường như em rất vui vẻ với việc sau này ở Trung Hải làm việc?”


Đồng Kha trộm nhìn Trần Ninh lúc này đang phụ trách lái xe, mắt đảo vài cái, nói: “Có thể cùng sống và làm việc với anh chị, em đương nhiên vui rồi.”

Đồng Kha nói đến đây liền chuyển chủ đề, nói: “Đúng rồi, chị họ, nhà máy sản xuất thuốc của công ty anh chị xây dựng thế nào rồi?”

Tống Sính Đình mỉm cười nói: “Bên nhà máy sản xuất thuốc Phượng Hoàng Xung, đội thi công đang làm việc đâu ra đấy, chẳng bao lâu nữa nhà máy sản xuất thuốc sẽ có thể hoàn thành bước đầu.
Đích thân bố chị làm giám đốc nhà máy, ông ấy đã chuẩn bị bắt đầu tuyên dụng công nhân cho nhà máy rồi.”

“Vấn đề duy nhất bây giờ chính là phải nhập vào thiết bị sản xuất thuốc, trước tiên tạo ra dây chuyền sản xuất đầu tiên, sản xuất ra lô sản phẩm vắc xin đầu tiên.”

Trần Ninh khẽ lên tiếng: “Thiết bị dây chuyền sản xuất của nhà máy sản xuất thuốc, vợ à, em đã nghĩ xong sẽ nhập ở đâu chưa?”

Tống Sính Đình gật đầu: “Em đã liên lạc với hai công ty hữu hạn về thiết bị sản xuất thuốc nỏi tiếng.
Một là công ty thiết bị sản xuất thuốc Lam Thiên, công ty còn lại là công ty thiết bị sản Á £ Ấ 4 2 xuất thuốc quốc tê Gemini.


“Lam Thiên là công ty thiết bị sản xuất thuốc lớn nhất của tỉnh Giang Nam chúng ta.
Ưu điểm của nó là giá cả rẻ hơn một chút, cung cấp hàng hóa cũng dễ hơn, nhược điểm là thiết bị khoa học kỹ thuật cao kém hơn so với công ty nỗi tiếng nước ngoài.”

*Gemini là công ty thiết bị sản xuất thuốc nỏi tiếng Hàn Quốc, ưu điểm của nó là tất cả thiết bị đều thuộc hàng tân tiến nhát, nhược điểm là giá cả rất đắt đỏ, hơn nữa nhập thiết bị từ trong tay bọn họ, luôn có điều kiện đi kèm.”

Trần Ninh tò mò hỏi: “Nếu hai công ty Lam Thiên và Gemini đều không hoàn hảo, tại sao không cân nhắc đến công ty thiết bị sản xuất thuốc Phi Long?”

Tống Sính Đình nghe vậy không nhịn được lườm, tức giận nói: “Dĩ nhiên em biết thiết bị sản xuất thuốc của công ty Phi Long có trình độ cao nhất trong nước, thậm chí thuộc mức cao cấp của thế giới.”

“Nhưng vấn đề là Phi Long thuộc nhà máy quân đội, thiết bị sản xuất của bọn họ chỉ cung cấp cho công ty thuộc sở hữu nhà nước, sao có thể sẽ bán thiết bị cho công ty nhỏ như Ninh Đại của chúng ta?”

Trần Ninh mỉm cười nói: “Vậy cũng chưa chắc, hay là để anh thử nhé?”

Tống Sính Đình lắc đầu nói: “Không cần đâu!”










Trần Ninh nghe không hiểu tiếng Hàn, không biết những tên này đang nói chuyện gì?

Nhưng Đồng Kha từng học tiếng Hàn, cô ấy không chịu nổi nhíu mày lên, xấu hổ tức giận nhìn về phía đám con trai Hàn Quốc ở bàn bên.


Trần Ninh khẽ hỏi: “Sao thế?”

Đồng Kha có chút tức giận nói: “Tên đeo kính đó chắc hẳn là công tử tập đoàn tài chính nào đó của Hàn Quốc, đang khoe khoang với đám bạn của anh ta rằng anh ta ở Trung Quốc từng chơi đùa với bao nhiêu cô gái, thật kinh tởml”

Trần Ninh bình thản nói: “Ở đâu cũng sẽ có mấy con ruồi, quen là được.”

Đồng Kha đứng dậy nói: “Anh rễ, anh cứ ăn đi, em vào phòng vệ sinh một lát.”

Nói rồi cô liền đi thẳng về phía phòng vệ sinh.


Đồng Kha mặc một chiếc T-shirt bó sát màu trắng, kết hợp với chiếc quần jean tôn dáng màu xanh lam, chân đi đôi giày trắng, trông duyên dáng yêu kiều như nụ hoa chớm nở.


Mấy tên con trai người Hàn ở bàn bên cũng chú ý đến Đồng Kha khi cô từ bên cạnh đi qua, tên nào cũng rồi rít kêu lên, thậm chí có kẻ tùy tiện huýt sáo.



Park Yi Jun đeo kính gọng vàng, lúc này đã uống hơi say, mắt ì càng sáng lên: “Áy, cô gái này trông rất thanh khiết xinh đẹp, là gu của tôi!”

Mấy tên đi cùng đều thi nhau đùa bốn: “Park Yi¡ Jun, không phải cậu nói người đẹp Trung Quốc nhìn thấy chúng ta, mắt liền sáng lên như sao, miệng hét oppa, oppa, chủ động nhào tới sao? Cậu còn nói cậu từng chơi đùa với không ít người đẹp Trung Quốc, em gái này nhìn cũng khá ngon, hay là cậu thử xem có thê dụ dỗ được hay không?”

Park Yi Jun trông cũng khá ổn, cao 180cm, hơn nữa lại rất giàu, cộng thêm hào quang bạn bè ngoại quốc, khiến anh ta luôn có lợi thế khi dụ dỗ các em gái ở Trung Quốc.


Lúc này anh ta nhìn theo bóng hình thon thả cân đối của Đồng Kha, mắt híp lại nói: “Được, tôi sẽ thể hiện sự quyến rũ của tôi cho các cậu xem, xem tôi làm thế nào xử xong cô ấy ở ngay tại phòng vệ sinh.”

Nói rồi anh ta liền đứng dậy, đi theo Đồng Kha.


Đồng Kha vừa bước tới cửa nhà vệ sinh, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân.


Cô dừng lại theo bản năng, quay người lại, sau đó liền nhìn thấy Park Yi Jun có hơi say.


Park Yi Jun cười híp mắt, dùng tiếng Trung lưu loát nói: “Hi, xin chào người đẹp, tôi là Park Yi Jun, đến từ Hàn Quốc, là tổng giám đốc tập đoàn Gemiini.”

Đồng Kha rất không có thiện cảm với Park Yi Jun, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì?”

` Park Yi Jun chỗng một tay lên tường, nhìn Đồng Kha từ trên xuống dưới, cười một cách đều giả, nói: “Người đàng hoàng không nói lời mờ ám, tôi thích cô, không biết cô có hứng thú cùng tôi làm cuộc gặp gỡ đầy đam mê một lần không?”

Park Yi Jun nói, ánh mắt nửa muốn nửa không liếc vào phòng vệ sinh nữ, sau đó bổ sung thêm một câu: “Địa điểm liền chọn luôn phòng vệ sinh nữ này là được rồi!”

Mặt Đồng Kha thay đổi, nhanh chóng né tránh, nghiêm khắc nói: “Anh cút ra, tôi không quen anh, có tin tôi báo cảnh sát bắt anh không?”

Park Yi Jun cười ha ha nói: “Báo cảnh sát bắt tôi? Tôi có quyền miễn tội ngoại giao, cho dù tôi cưỡng hiếp cô, cũng không ai dám bắt tôi.”

Đồng Kha thấy hành vi lời nói của tên này xấu xa tồi tệ, hơn nữa cả người tỏa ra mùi rượu nồng nặc, liền không muốn nói lý lẽ với tên say rượu, chọc vào không nỗi thì cũng tránh được, cô quay người định đi.


Nhưng Park Yï Jun lại kéo tay Đồng Kha lại, không cho cô rời đi, còn phun rượu, hống hách nói: “Giả vờ cái gì, con gái Trung Quốc các cô đều như vậy.

Trong lòng rõ ràng thích những soái ca Hàn Quốc như chúng tôi, lại giả vờ dè dặt.”

“Mẹ nó, bớt giả vò đi, tôi thích cô rồi, thế nào cũng phải làm một lần với cô.”

“Có phải muốn tiền hay không, muốn bao nhiêu cô cứ việc mở lời, ngân này có đủ hay không?”

Park Yi Jun nói rồi móc ra một tệp tiền đô la Mỹ, định nhét thẳng vào trong túi áo của Đồng Kha.


Giá trị tiền của tệp tiền đô la Mỹ này đều là mệnh giá 100 đô, cộng tất cả lại cũng phải mấy chục nghìn, nếu đổi sang nhân dân tệ cũng phải hơn 200..


tệ.


Park Yi Jun thường dùng chiêu này khi bắt chuyện với người đẹp ở quán bar, mười lần chẳng sai.


Nhưng Đồng Kha cũng dùng sức đẩy anh ta ra, tiền cũng vương vãi đầy sàn, Đồng Kha tức giận mắng nói: “Đồ khốn nạn, có hiểu tôn trọng con gái hay không, cầm tiền về nhà mà chơi với mẹ anh đi!”

Park Yi Jun giận tím mặt, giương tay liền định đánh Đồng Kha, miệng mắng nói: “Con tiện nhân, cô dám không nễ mặt tôi!”

Bàn tay anh ta vẫn chưa đáp xuống, bên tai liền vang lên một giọng nói con trai lạnh lùng: “Cậu dám động vào một sợi lông tơ của cô ấy, vậy cậu đừng mong còn cái tay này nữa.”

Park Yi Jun sửng sốt, quay người phát hiện, môt người đàn ông dáng người cao lớn, đôi mắt như sao, đang lạnh lùng nhìn anh ta.


Người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng này chính là Trần Ninh!

Đồng Kha nhìn thấy Trần Ninh như gặp được cứu binh, vội vàng trồn sau lưng Trần Ninh, tức giận nói: “Anh rễ, tên này giở trò lưu manh với eml”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận