Em San Su thân chào các Hữu! Truyện này em lên tại truyen.one nhé các Hữu! Mình sẽ lên đều tay cho các Hữu nên các Hữu chú ý nhớ trang em để, tham gia group để giao lưu truyện nhé các Hữu.
Nhắn nhờ các Hữu đừng đọc các trang lớn lấy của mình nhé! Nó đè là mình chết luôn đó! Chúc các Hữu luôn nhiều sức khởe!
Âu Dương Đình tức giận nhìn Trần Ninh cùng Tống Sính Đình cùng nhau rời đi, anh ta tức đến mức muốn phân phó đám thuộc hạ ngay lập tức ra tay với Trần Ninh.
Nhưng Diệp Tri Thu đã kịp thời ra tay ngăn cản anh ta, nhỏ giọng nói: “Anh Âu Dương đừng vội!”
Âu Dương Đình giận dữ nói: “Trần Ninh cùng Tống Sính Đình cũng đã tìm được bên cung cấp thiết bị rồi, kế hoạch của chúng ta sắp đổ bể đến nơi, tôi có thể không nôn nóng sao?”
Diệp Tri Thu chỉ thản nhiên nói: “Nhân mạch của Đường gia rộng lớn như vậy, không chỉ được hoan nghênh ở phía Nam thôi đâu, khắp Hoa Hạ này đều phải cho ông ấy vài phần mặt mũi.”
“Công ty Lam Thiên chúng ta lại càng là doanh nghiệp tư nhân hàng đầu trong lĩnh vực thiết bị sản xuất thuốc, về nguyên tắc, Đường gia đã lên tiếng thì chẳng có ai trong ngành dám cả gan ngang nhiên công tranh đấu với Đường gia đâu.”
Âu Dương Đình hừ lạnh: “Nhưng hiện tại lại có người không có mắt hợp tác với Trần Ninh cùng Tống Sính Đình đấy thôi!”
Diệp Tri Thu bình tĩnh nói: “Vậy chúng ta càng phải tra rõ xem ai đã hợp tác với Trần Ninh cùng Tống Sính Đình, rồi mới quấy rối giao dịch giữa bọn họ được chứ.
Phải khiến cho tất cả mọi người đều biết, người dám cả gan đối đầu với chúng ta đều chẳng có kết cục tốt đẹp gì.”
Âu Dương Đình nghe vậy cũng hơi nguôi giận, hỏi dò: “Anh có ý gì không?”
Diệp Tri Thu cười cười nói: “Trần Ninh không phải đã nói chiều nay sẽ có một lô thiết bị được vận chuyển đến thành phố Trung Hải sao?”
“Tỉnh Giang Nam còn không phải là địa bàn của chúng ta sao, người tỉnh ngoài không được sự cho phép của bên chủ nhà chúng ta còn dám cả gan buôn bán trên địa bàn của chúng ta, vậy chúng ta đành phải dạy cho chúng một bài học thôi.”
Âu Dương Đình sinh lòng hứng thú: “Dạy dỗ chúng thế nào đây?”
Diệp Tri Thu híp mắt cười nói: “Để Long Chột – Ngụy Kim Hải dẫn đám anh em qua đó tịch thu toàn bộ lô máy móc thiết bị là xong.”
Hai mắt Âu Dương Đình phát sáng, hưng phần nói: “Ý hay, trực tiếp tịch thu thiết bị thì sau này còn ai dám cả gan làm trái mệnh lệnh của Đường gia, dám bán thiết bị cho Tống Sính Đình cũng đều phải nhận kết cục như vậy!”
Diệp Tri Thu dương dương đắc ý nói: “Ai bảo Trung Hải là địa bàn của chúng ta cơ chứ!”
Rất nhanh, Âu Dương Đình cùng Diệp Tri Thu đã điều động nhân mạch của bọn họ điều tra lô máy móc thiết bị điều chế thuốc được vận chuyễn từ ngoại tỉnh vào thành phố Trung Hải trong ngày hôm nay.
Buổi chiều, một đoàn xe gồm mười chiếc xe container cỡ lớn vận chuyển một lô thiết bị vừa mới ra khỏi trạm thu phí cao tốc, nhân viên trạm thu phí đã thông báo tin tức cho Âu Dương Đình.
Âu Dương Đình lập tức phân phó Long Chột dẫn theo một trăm tên thuộc hạ, hừng hực khí thế đi chặn đoàn xe chở hàng.
Đoàn xe chở hàng đi từ biên giới phía Bắc về đây, hàng hóa trên xe cũng xác thực là lô thiết bị điều chế thuốc đầu tiên được chuyển qua cho tập đoàn Ninh Đại.
Người phụ trách đoán xe tên là Hạ Vân, là đội trưởng đội vận chuyển của công ty Phi Long ở biên giới phía Bắc.
Anh ta nhận lệnh vận chuyển lô hàng này đến thành phố Trung Hải, giao cho tập đoàn Ninh Đại.
Nhưng không ngờ chỉ vừa mới xuống khỏi đường cao tốc đến được thành phó Trung Hải, đoàn xe đã bị người ta chặn lại ngay trên đường vành đai thành phó.
Mấy chục chiếc xe con hoàn toàn chặn đứng đường đi, một tên chột đeo bịt mắt đen vô cùng vạm vỡ dẫn theo hơn trăm tên thủ hạ đằng đằng sát khí chặn đường đoàn xe chở hàng của bọn họ.
Gã ta chỉ vào mũi Hạ Vân, rêu rao: “Ông đây chẳng cần biết công ty bọn mày là công ty gì, bọn mày dám cả gan làm trái mệnh lệnh của Đường gia bán thiết bị cho Tống Sính Đình, bọn tao liền dám trực tiếp tịch thu.”
Long Chột nói đến đây liền vung tay lên, phân phó đám thuộc hạ sau lưng: “Lên, đem hết toàn bộ xe hàng cùng thiết bị đi!”
Hạ Vân lau vết máu bên khóe miệng, ngắng đầu cảnh cáo: “Các anh dám đụng đến lô thiết bị này thì các anh sẽ phải hồi hận nhanh thôi.”
Long Chột nhếch miệng cười lạnh: “Trong từ điển của tao, trước giờ đều chưa từng xuất hiện hai chữ hồi hận.”
“Mặt khác, nói cho chúng mày biết, sau này ai dám bán thiết bị cho Tống Sính Đình, bọn tạo liền tịch thu theo lệ.
Đây chính là kết cục của việc dám qua mặt Đường gia.”
Nói xong, Long Chột liền cùng thuộc hạ của gã ta đem hết toàn bộ xe chở hàng cùng hàng hóa đi.
Chỉ còn lại Hạ Vân cùng nhóm tài xế và nhân viên theo xe đứng bên đường.
Hàng đã bị lấy mấy, nhóm tài xế đều vô cùng nôn nóng, nhao nhao nói với Hạ Vân: “Đội trưởng, hàng bên chúng ta đều đã bị người ta cướp mắt, phải báo cảnh sát thôi!”
Hạ Vân lắc đầu, nói: “Đám người này là thuộc hạ của Đường Bắc Đầu, thanh danh của Đường Bắc Đầu ở Giang Nam này vô cùng hiển hách, phỏng chừng có báo cảnh sát cũng chẳng làm gì được bọn họ đâu.”
Nhóm tài xế há hốc mồm: “Vậy phải làm sao đây?”
Hạ Vân cười lạnh nói: “Không sao cả, công ty Phi Long chúng ta đường đường là doanh nghiệp công nghiệp quân sự, cũng không phải công ty dễ dây vào đâu.”
“Điều quan trọng hơn chính là đây còn là lô hàng của anh Trần.”
“Anh Trần là nhân vật gì chứ, máy thằng cha này dám cướp hàng của anh Trần quả thực là trộm đồ cúng trên điện Diêm Vương, tự tìm đường chết mà.”
Hạ Vân nói xong liền gọi điện cho Trần Ninh, nói rõ tình hình.
Lúc này Trần Ninh còn đang cùng Tống Sính Đình cùng một nhóm lãnh đạo cấp cao trong công ty xuống tầng đợi đoàn xe của Hạ Vân đến.
Bọn họ thật không ngờ, lô thiết bị đầu tiên bọn họ mua vậy mà lại bị Âu Dương Đình cùng Diệp Tri Thu cho người cướp mắt.
Tống Sính Đình thấy sau khi Trần Ninh nhận điện thoại xong vẻ mặt liền thay đổi, cô vội hỏi: “Sao thế, đoàn xe bên cung cấp hàng đến rồi sao?”
Trần Ninh nói: “Đã đến thành phó Trung Hải rồi.”
Đám người Tống Sính Đình nghe vậy vừa mới định nở nụ cười nhẹ nhõm, Trần Ninh đã nói tiếp: “Có điều mới nhận được tin, Âu Dương Đình cùng Diệp Tri Thu đã cho người cướp đi toàn bộ lô thiết bị chúng ta mới mua.
Bọn họ rêu rao tuyên bó, ai dám bán thiết bị cho chúng ta liền tịch thu theo lệ cũ.”
Tống Sính Đình nghe vậy liền mở to mắt, nghẹn giọng nói: “Bọn họ cũng quá ngang ngược rồi.
Quả là quân trộm cướp, chúng ta báo cảnh sát đi.”
Nhóm lãnh đạo cấp cao trong công ty đứng xung quanh đều lần lượt thở dài: “Tống tổng, Âu Dương Đình cùng Diệp Tri Thu đều là người của Đường gia.
Đường gia được xưng là ông trùm Giang Nam, Nghe đâu ngay đến cả quan chức trên tỉnh cũng phải nễ mặt nhường ông ta ba phần, quan chức thành phố Trung Hải chúng tôi gặp ông ta đều phải khom lưng nịnh hót.”
“Ngay đến Giang Nam bọn họ còn tự làm chủ được thì cho dù chúng ta có báo cảnh sát, phỏng chừng cũng chẳng có tác dụng gì đâu.”
“Đúng vậy, công ty chúng ta ở nước ngoài thì bị tập đoàn Gemini phong sát, trong nước thì bị Đường gia phong sát, chúng ta sắp xong đời rồi.”
Khuôn mặt thanh tú của Tống Sính Đình tái mét, rốt cuộc cô cùng nhận thức được sự lợi hại của ông trùm Giang Nam rồi.
Xem ra lô hàng bị cướp đi này cũng chẳng thẻ lấy lại được nữa, báo cảnh sát cũng sẽ chẳng có tác dụng gì.
Hơn nữa sau này tập đoàn Ninh Đại cũng đừng mong mua được thiết bị nữa, đoán chừng mua lần nào liền bị cướp lần đấy thôi.
Tống Sính Đình gấp đến độ sắp khóc đến nơi, tập đoàn Ninh Đại bị ép vào đường cùng mắt thôi!
Ngay khi Tống Sính Đình nóng lòng nóng ruột, gấp đến độ nước mắt lưng tròng, Trần Ninh mới thản nhiên mở miệng: “Ông trùm Giang Nam thì có là gì chứ, cho dù có là ông giời cướp hàng của chúng ta thì cũng phải trả giá hết thảy!”
“Bà xã, em yên tâm, anh đảm bảo trong vòng một tiếng, bọn họ sẽ ngoan ngoãn mang trả lại lô hàng bị cướp kia thôi.”
Trần Ninh vừa dứt lời, Tống Sính Đình cùng nhóm quản lý cấp cao của tập đoàn đều há hốc mồm.
Trần Ninh điên rồi chăng, đám người Đường gia cậy quyền cậy thế bắt nạt người khác như thế nào, đến cả quan chức thành phó, quan chức cấp tỉnh đều không coi ra gì, làm sao có thể ngoan ngoãn trả hàng lại đây?
.