Không lâu sau, bữa tiệc sinh nhật của Mã Bang Quốc chính thức bắt đầu.
Năm mươi bàn tiệc tại hiện trường đồng loạt bắt đầu khai tiệc.
Trên thực tế, theo suy nghĩ của Trần Ninh và Tống Sính Đình, nếu đã là mặt nóng đi áp mông lạnh thì còn không bằng là trực tiếp bỏ đi.
Nhưng Mã Hiểu Lệ lại thắp giọng khẩn cầu ăn xong rồi hãng đi!
Lúc Trần Ninh, Tống Sính Đình, Tống Trọng Bân và Tống Thanh Thanh nhìn thấy ánh mắt cầu xin thương tâm của Mã Hiểu Lệ thì tất cả đều mềm lòng, không nỡ làm khó Mã Hiểu Lệ.
Vì vậy họ quyết định làm theo ý muốn của Mã Hiểu Lệ và đợi cho đến khi bữa tiệc kết thúc rồi mới rời đi.
Không ai chào hỏi gia đình Trần Ninh nên Mã Hiểu Lệ bảo mọi người tùy tiện tìm một chỗ nào đó ngồi xuống.
Mấy người Trần Ninh chọn một cái bàn nhỏ ngồi xuống, nhưng lại thiếu mắt một vị trí nên Mã Hiểu Lệ không có chỗ ngồi.
Trần Ninh muốn nhường ghế cho bà, nhưng Mã Hiểu Lệ nói: “Không cần đâu, mẹ đi mang một chiếc ghế qua là được, mấy người ngồi xuống đi.”
Mã Hiểu Lệ di chuyển thêm một cái ghế qua, đang định ngồi xuống.
Đột nhiên, một người đàn bà trung niên có vẻ là quản gia xông tới, hung hăng mắng Mã Hiểu Lệ: “Nhà bếp bận dọn đồ ăn lên như thế mà bà còn ở đây dọn ghế, có mắt nhìn không vậy? Bà mau đến giúp tôi bưng đồ ăn lên đi.”
Trần Ninh không khỏi nhíu mày khi thấy người quản gia lại gọi mẹ vợ mình là người hầu tại chỗ, không nhịn được định mở miệng khiển trách đối phương.
Nhưng Mã Hiểu Lệ đã nói trước: “Không sao không sao.
Nếu nhà bếp đã bận như vậy thì tôi cũng nên đi giúp dọn món.”
Mã Hiểu Lệ không cho Trần Ninh và Tống Sính Đình mắng mỏ, bà thì thào: “Mấy người ăn đi, hôm nay là sinh nhật lần thứ 70 của bố tôi.
Hơn 20 năm nay đứa con gái như tôi mới về một lần.
Tôi xuống bếp giúp.
Các người không được lộn xộn.”
Mấy người Trần Ninh không còn cách nào khác chỉ đành để bà tự ý làm.
Mã Hiểu Lệ đi về phía nhà bếp và giúp đỡ.
Trần Ninh khẽ thở dài, mẹ vợ ở nhà đẻ thực sự quá bị ức hiếp rồi.
Đúng lúc này, Tống Sính Đình đang ở bên cạnh đột nhiên kéo ống tay áo Trần Ninh, thấp giọng nói: “Trần Ninh, anh mau nhìn xem.”
Trần Ninh nhìn theo hướng chỉ của Tống Sính Đình, thì thấy người đàn bà quản gia đang dương dương đắc ý chỉ vào bóng lưng của Mã Hiểu Lệ, hỏi một quý phu nhân đang trên ghế chủ nhân.
Quý phu nhân này là vợ kế của Mã Bang Quốc, mẹ ruột của Mã Kiến Ba và mẹ kế của Mã Hiểu Lệ, Trương Tú Lan.
Trần Ninh và những người khác lập tức nổi giận, đây không phải là hiểu lầm mà là Trương Tú Lan có tình sai người khiến Mã Hiểu Lệ phải làm một người giúp việ!
c Nhìn thấy ánh mắt tức giận của Trần Ninh, Tống Sính Đình sợ rằng Trần Ninh sẽ làm hỏng bữa tiệc sinh nhật của ông ngoại nên nắm chặt tay Trần Ninh thì thầm: “Hôm nay là một ngày quan trọng của ông ngoại.
Mẹ không cho phép chúng ta gây rốt, anh nhịn một chút giúp bà đi!”
Trần Ninh gật đầu: “Ừ!”
Trần Ninh vươn tay cầm lấy bát canh mà Mã Hiểu Lệ đang cầm, sau đó trực tiếp ném xuống đất, đập tan thành từng mảnh.
Hai tay Mã Hiểu Lệ nóng đỏ, có chỗ còn phông lên bọt nước.
Bà nhìn bát canh vỡ tan trên đất, lo lắng nói: “Tiểu Ninh, mẹ không sao, sao con lại đập vỡ bát canh…”
Nhìn thấy Trần Ninh đã làm vỡ bát canh, Trương Tú Lan đứng lên, chỉ vào Trần Ninh và Mã Hiểu Lệ lớn tiếng chửi bới: “Con tiện nhân này, bưng canh thôi mà cũng không bưng ra hồn.”
“Còn thằng khốn này nữa, ai bảo cậu đập vỡ bát canh, cậu có biết nồi canh xương hươu và đông trùng hạ thảo của tôi bao nhiêu tiền không?”
Trương Tú Lan vừa nói xong Trần Ninh đã giơ tay lên hung hăng tát Trương Tú Lan một cái.
Bóp! Tìm trang nguồn truyen.one đọc nhé cấc bạn!”
Cái tát vào má của Trương Tú Lan khiến một nửa má bà ta sưng lên, kiểu tóc cầu kỳ trên đầu đã biến thành một cái chuồng gà lộn xộn.
Mọi người có mặt tại hiện trường đều bị só!
c Trương Tú Lan ôm chặt má bị đánh của mình, không tin nhìn Trần Ninh: “Cậu dám đánh tôi sao?”
Trần Ninh thờ ơ nói: “Hành vi của bà thật đáng khinh bỉ và vô liêm sỉ, lời nói cũng vô cùng đáng khinh.
Chẳng lẽ không đáng đánh sao?”
Trần Ninh lúc này không nhẫn nhịn được nữa, và toàn bộ khí tức trên người ngay lập tức thay đổi, trở thành thâm sâu khó lường, như quân vương thiên hạ.
Trong số những vị khách trong phòng, không ai đáng được Trần Ninh coi trọng.
Trương Tú Lan bị sức mạnh của Trần Ninh làm cho choáng váng, bà ta che mặt quay đầu nhìn Mã Bang Quốc cầu cứu: “Lão gia, thằng cháu rễ khốn kiếp này thật hung hãn.
Đã đánh con trai chúng ta rồi, bây giờ lại đánh cả tôi.
Ông phải làm chủ cho tôi!” “
Mã Bang Quốc lúc này cũng tức giận bừng bừng, mặt mày đỏ ngay, vuốt râu trừng mắt, tức giận đập bàn, lớn tiếng nói: “Cậu lại đánh người, cậu đã đánh con trai tôi rồi lại còn đánh cả vợ tôi!”
“Mã Hiểu Lệ, cô xa nhà đã hơn 20 năm, lần đầu tiên trở về mà lại bảo con rễ chọc giận tôi như vậy sao?”
Mã Hiểu Lệ run rẫy nói: “Bố, con và Tiểu Ninh đều không có ý đó.”
Mã Bang Quốc giận dữ hét lên: “Cả nhà các người đều quỳ xuống xin lỗi Tú Lan Và Kiến Ba đi!”
Mã Hiểu Lệ vừa nghe lời đã muốn quỳ xuống, nhưng Trần Ninh đã giữ bà lại: “Mẹ, nếu mẹ quỳ xuống để bái lạy bố mẹ thì con không ngăn cản.
Nhưng bây giờ là quỳ xuống để xin lỗi Trương Tú Lan và con trai của bà ta.
Đức hạnh của hai người đó không xứng đáng!”
Tống Sính Đình, Tống Trọng Bân và Tống Thanh Thanh cũng đã đến.
Tống Trọng Bân tận tình xử lý bàn tay bị bỏng của Mã Hiểu Lệ, Tống Sính Đình cũng kéo mẹ cô thuyết phục: “Mẹ, mẹ hãy xử lý vết bỏng trên tay trước, để Trần Ninh xử lý ở đây.”
Tống Trọng Bân cũng nói: “Đúng vậy, ngay từ đầu mọi người ở đây đã không chào đón chúng ta, chúng ta cũng không nên mặt nóng áp vào mông lạnh.
Lát nữa chúng ta đi thôi.”
Gia đình Mã Bang Quốc cũng như nhiều quan khách có mặt tại hiện trường đều nhìn về phía gia đình Trần Ninh.
Mã Bang Quốc tức giận nói: “Mấy người còn dám không quỳ xuống xin lỗi?”
Mã Kiến Ba cười lạnh nói: “Nếu họ không muốn tự mình quỳ xuống thì hãy để vệ sĩ giúp họ.”
Mã Kiến Ba nói xong liền ra lệnh cho một nhóm vệ sĩ xung quanh: “A Hồ, khiến bọn họ quỳ xuống.”
Lời vừa nói xong, nhóm vệ sĩ A Hỗ chuẩn bị chạy đến tấn công gia đình Trần Ninh.
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên có người hầu xông vào, kích động kêu to: “Lão gia, khách quý, đại khách quý đến rồi!”
Mã Bang Quốc và những người khác sửng sốt, Mã Bang Quốc bối rối hỏi: “Vị khách quý nào?”
Người hầu hào hứng nói: “Chính là tướng quân chỉ huy quân đội diễn tập bắn đạn thật trên bản tin TV tối hôm qua, thiếu tướng Vương Đạo Phương!”
Bùm!
Cả trăm khách mời có mặt đều sôi sùng sục.
Mã Bang Quốc hưng phấn đến mức toàn thân run lên, hỏi đi hỏi lại: “Có thật không? Thật sự là Vương thiếu tướng uy nghiêm trên bản tin TV tối hôm qua sao?”
Người hầu gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, bên ngoài có rất nhiều xe quân sự, người của Vương tướng quân đang mang quà xuống.”
“Vương tướng quân không chỉ đích thân đến chúc mừng, mà còn mang theo số lượng lớn quà tặng.
Lão gia thật là uy phong!”
Gia đình Mã Bang Quốc rất vui mừng vì đột nhiên nhận được hậu đãi lớn như vậy, cũng vô cùng kích động cao hứng.
Mã Bang Quốc thầm nghĩ: Mặc dù Mã gia chúng ta được coi là một gia tộc lớn ở Tân Môn, nhưng xem ra không thể với tới nổi Vương tướng quân, Vương tướng quân làm sao có thể tới chúc mừng sinh nhật ta? Mặc kệ di, Vương tướng quân đến dù sao cũng chỉ là muốn cho ta và Mã gia chúng ta thật có mặt mũi.
.