Mã Bang Quốc thầm kêu hối hận trong lòng, sớm biết Trần Ninh lợi hại như vậy thì ông ta sẽ không dám đuổi gia đình Trần Ninh ra khỏi yến tiệc.
Lúc này, ông ta biết rằng có cầu xin Trần Ninh cũng sẽ không có kết quả.
Vì vậy, ông ta lập tức quay lại nhìn con gái Mã Hiểu Lệ, cười nói: “Con gái quý, bố, dì và em trai của con vừa rồi đã làm rất nhiều chuyện không đúng.
Con tha thứ cho chúng ta một lần, quay lại ngồi ăn đi.”
Trương Tú Lan và Mã Kiến Ba nghe vậy có chút không phục nhưng họ cũng không dám nói gì.
Mã Hiểu Lệ lần này mang đầy nhiệt tình trở lại nhưng lại bị dội một gáo nước lạnh.
Bản thân mình chịu thiệt thì không sao, nhưng gia đình Mã Bang Quốc vẫn không nễ mặt chồng và con gái con rễ bà khiến bà có chút không thể ngẳng đầu lên trước mặt chồng.
Trái tim bà vô cùng tổn thương.
Lúc này bà chỉ lắc đầu nói: “Bố, vừa rồi bố nói đúng, con thật sự không nên quay về.
Có khi không gặp thì nhớ nhung nhưng gặp nhau thì lại xấu hổ.
Chúc bố thọ như Nam Sơn, chúng con về Trung Hải trước đây.”
Mã Bang Quốc vội vàng nói: “Đừng đi.
Nói cho cùng thì con vẫn không chịu tha thứ cho bó, dì và em trai con.
Bỏ đi, bố sẽ bảo dì và em trai con xin lỗi con.”
Mã Bang Quốc nói xong, quay đầu nhìn về phía Trương Tú Lan và Mã Kiến Ba, trầm giọng quát: “Hai người còn không mau xin lỗi con gái quý của tôi.”
Trương Tú Lan mở to hai mắt: “Cái gì, tuy rằng tôi trạc tuổi nó nhưng tôi là mẹ kế của nó, muốn tôi xin lỗi nó sao?”
Mã Kiến Ba cũng hét lên: “Bố, bảo con xin lỗi bà ta sao, không có cửa.”.
Truyện Tiên Hiệp
Bếp!
Mã Bang Quốc giơ tay tát con trai một cái thật mạnh, trợn mắt thở phì phò mắng: “Thằng khốn này, mày cũng dám không nghe lời tao sao.
Có tin tao đuổi hai đứa ra khỏi nhà này không?”
Đối với những đại gia đình hào môn, mọi việc đều là chủ gia đình nói là được, bất kể là vợ con, một khi bị đuổi ra khỏi nhà thì sẽ chẳng còn gì.
Trương Tú Lan và Mã Kiến Ba đã thực sự hoảng sợ khi thấy lão gia tử định làm thật.
Hai người không dám cố chấp nữa, Mã Kiến Ba căng da đầu nói với Mã Hiểu Lệ: “Xin lỗi!”
Mã Bang Quốc bát mãn: “Gọi chị!”
Mã Kiến Ba nói: “Chị gái, tôi xin lỗi.”
Trương Tú Lan cũng rũ đầu xuống, nói nhỏ: “Tiểu Lệ, vừa rồi dì sai rồi, xin lỗi.”
Mã Hiểu Lệ ngoài lạnh trong nóng, thấy mẹ kế và em trai đều xin lỗi thì vội vàng nói: “Không sao, không sao, tôi không để trong lòng.”
Mã Bang Quốc nở nụ cười cởi mở: “Ha ha, nếu đã như vậy thì chúng ta lại vào đi!”
Mã Hiểu Lệ nghe vậy do dự: “Cái này…”
Mã Hiểu Lệ do dự nhìn Trần Ninh cầu cứu.
Bà muốn tha thứ cho cả nhà bố mình, cùng ngồi ăn một bữa cơm, nhưng bà không biết con rễ Trần Ninh có đồng ý hay không?
Mọi người nhìn theo ánh mắt của Mã Hiểu Lệ rồi đỗ dồn vào Trần Ninh, đặc biệt là Mã Bang Quốc và những người khác, thật sự là mỏi mắt mong chờ.
Bởi vì nếu Trần Ninh ở lại ăn cơm thì tướng quân Vương Đạo Phương chắc chắn sẽ ở lại.
Nếu có thể mời Vương Đạo Phương làm khách trong bữa tiệc hôm nay thì sau này nhà họ Mã sẽ rất có mặt mũi ở cả cái thành phố Tân Môn này.
Mã Hiểu Lệ tháp giọng hỏi Trần Ninh: “Tiểu Ninh, cái này…”
Trần Ninh cười nói: “Mẹ, chúng ta nghe lời mẹ, mẹ nói thế nào thì làm thế đó.”
“Nếu mẹ nói ở lại đây ăn cơm thì cả nhà chúng ta sẽ ở lại đây ăn cơm, mẹ nói muốn ăn chỗ khác vậy thì có rất nhiều ông chủ ở đây muốn mời khách, chúng ta chọn một chỗ ăn là được.”
Người giàu nhất ở Thiên Tân là Hà Trường An và những người khác đều vô cùng háo hức nhìn Mã Hiểu Lệ, mong muốn Mã Hiểu Lệ chọn ăn cùng họ.
Mã Hiểu Lệ cuối cùng quyết định: “Tiểu Ninh, Tiểu Đình, hôm nay là sinh nhật bố của mẹ, hay là chúng ta ở lại ăn tối ở nhà của ông ấy đi!”
Trần Ninh, Tống Sính Đình, Tống Trọng Bân và Tống Thanh Thanh gật đầu đồng ý.
Mã Bang Quốc vô cùng cao hứng nhìn Vương Đạo Phương, thận trọng hỏi: “Vương tướng quân có phải cũng sẽ ở lại đây uống rượu không?”
Vương Đạo Phương cười nói: “Trần tiên sinh đã ở lại thì tôi đương nhiên cũng muốn ở lại.”
Khuôn mặt già nua của Mã Bang Quốc đỏ bừng vì phấn khích, liên tục nói tốt.
Trần Ninh nhận thấy Hà Trường An và những người xung quanh có phần thất vọng thì khẽ cười nói với Hà Trường An và những người khác: “Tôi rất cảm kích trước lòng tốt của các vị.
Nhiều người muốn chuẩn bị tiệc tiếp đãi cho tôi như vậy kể cả tôi có muốn đi thì cũng không thể phân thân được.”
: “Có điều thế này đi, nếu các vị không chê thì không bằng nhân dịp hôm nay là sinh nhật của lão gia Mã gia cùng vào uống với chúng tôi chén rượu thì thế nào?”
Hà Trường An và những người khác nghe vậy đều rất kích động, thi nhau nói đồng ý.
Mã Bang Quốc không ngờ rằng lại có được cơ hội hiếm có này, tùy tiện chọn một ông chủ lớn nào ở đây là cũng có thể giết được nhà họ Mã trong giây lát vậy mà lại đồng ý ở lại tham gia vào bữa tiệc sinh nhật của ông ta.
Ông ta càng vui mừng đến phát ngốc, gương mặt đỏ bừng vì hưng phấn.
Ông ta vừa chiêu đãi mọi người vừa nói với con trai: “Lập tức đi lấy tất cả những bình rượu Mao Đài quý nhất của ta đến đây chiêu đẫu các vị khách quý.”
Tất cả mọi người tại hiện trường bao quanh cả nhà Trần Ninh giống như những ngôi sao vây quanh mặt trăng cùng nhau lại tiến vào đại sảnh.
Lần này, Mã Bang Quốc sắp xếp để gia đình Trần Ninh ngồi vào ghế chủ nhân, ngoài ra còn có mấy người Vương Đạo Phương và Hà Trường An cũng ngồi vào ghế chủ nhân.
Trương Tú Lan và Mã Kiến Ba không còn ghế nên chỉ có thể ngồi bàn bên cạnh.
Trong bữa tiệc, mọi người đều thi nhau khen ngợi Mã Bang Quốc có một cô con gái ngoan.
Mã Bang Quốc vừa mừng vừa tự trách, dù sao thì mấy năm nay ông ta cũng không chăm sóc con gái, biết con gái lấy chồng rất nghèo cũng không động lòng thương xót.
Mã Hiểu Lệ cũng rất vui, nhưng bà không ngốc.
Bà biết cả nhà bố mình đối với mình trước khinh bỉ sau tôn trọng, còn có rất nhiều nhân vật lớn ở hiện trường đều muốn ngồi xuống dùng bữa cùng nhau, tất cả đều là vì con rễ Trần Ninh.
Mã Hiểu Lệ quay đầu lại nhìn Trần Ninh, mẹ vợ nhìn con rẻ, càng nhìn càng thấy quý thích.
Vẻ mặt bà đầy tự hào, như muốn nói: Con rễ mình thật tuyệt vời!
Tống Sính Đình ở bên cạnh Trần Ninh cũng đang nhìn chằm chằm vào Trần Ninh, khuôn mặt xinh đẹp của cô tràn đầy nghỉ hoặc.
Trần Ninh quay đầu lại nhìn Tống Sính Đình, cười khẽ thấp giọng hỏi: “Em nhìn anh làm gì?”
Tống Sính Đình nhẹ giọng hỏi: “Anh thẳng thắn giải thích cho em tại sao Vương tướng quân lại hâm mộ anh như vậy, và tại sao những người giàu nhất thành phố Tây Môn là Hà Trường An cùng những nhân vật lớn khác đến mời anh ăn tối?”
Trần Ninh và Tống Sính Đình ghé sát tai nhau, giọng nói của họ rất nhỏ, nhưng Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ, Mã Bang Quốc và những người khác đều mơ hồ nghe thấy.
Lúc này mọi người đều giương tai lên muốn nghe Trần Ninh giải thích.
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Rất đơn giản, bởi vì khi còn là quân nhân ở Bắc Cảnh, anh là quân nhân của Vương tướng quân, anh đã liều mạng cứu Vương tướng quân một lần, cho nên Vương tướng quân đối xử tốt với anh.”
“Về phần mấy người Hà tiên sinh cũng là vì Vương tướng quân nên bọn họ đối xử với anh rất lễ phép.”
Trần Ninh nói xong liền nhìn về phía Vương Đạo Phương và những người khác: “Vương tướng quân, tôi nói có đúng không?”
Vương Đạo Phương, Hà Trường An và những người khác đều biết thân phận của Trần Ninh, nhưng họ cũng biết rằng tính Trần Ninh khá ẩn mình và không thích công khai.
Nghe Trần Ninh nói vậy thì làm sao không hiểu ý của Trần Ninh?
Từng người từng người một lần lượt gật đầu!
Cả nhà Tống Sính Đình đều lộ ra vẻ mặt hóa ra là như vậy.
Mã Hiểu Lệ ngày thường ít khi uống rượu mà cũng không nhịn được cằm ly rượu lên kính Vương Đạo Phương một chén, cảm kích nói: “Trước đây tôi đã nghe Trần Ninh nói từng cứu một lãnh đạo.”
/ “Trần Ninh còn nói lãnh đạo đó đối với nó rất chăm sóc, nhà chúng tôi mấy lần gặp phải chuyện phiền phức hình như đều do Vương tướng quân ngài đã giúp chúng tôi giải quyết đúng không?”
“Tôi thay mặt cả nhà cảm ơn Vương thủ trưởng!”
Vương Đạo Phương vội nói: “Nói hay, nói hay!”
Ông ấy cười khổ trong lòng, thầm nghĩ: Đừng nhìn tôi hơn Trần Ninh nhiều tuổi, cũng đừng nhìn tôi là thiếu tướng.
Nhưng tôi thật sự không phải lãnh đạo của Trần Ninh ngược lại cậu ấy mới là thủ trưởng của tôi, tôi cũng là được cậu ấy cất nhắc mà lên được đấy!
.