Trần Ninh rời đi trước ánh mắt ngưỡng mộ của mấy người Tống Thanh Tùng, khu dự lễ VỊP thẳng tiến.
Khu vực dự lễ VỊP chỉ có hơn một nghìn vị khách.
Hơn nữa ở đây còn có ghê ngồi, mọi người có thể ngồi để xem lễ hội.
Trên bàn trà cạnh ghế ngồi còn tận tâm bày một bình rượu cùng với một chiếc kính viễn vọng.
Kính viễn vọng để cho những vị khách quý chút nữa có thể xem khung cảnh khu trục hạm đạp gió rẽ gióng trên biển vô cùng oai hùng.
Khu VIỊP hiện tại đã có không ít người, những người này thân phận đều không hề đơn giản.
Những những người này bây giờ rất dễ gần, rất lịch sự chào hỏi những người xung quanh.
Có lẽ mọi người đều biết, có thể vào được khu vực này thì thân phận đều không tầm thường, vì vậy ai cũng phải khiêm tốn, khách sao một chút.
Trần Ninh liếc nhìn một vòng, không nhìn thấy đám người Đường Bắc Đầu.
Thì ra gia đình Đường Bắc Đầu vừa mới nhận được thông báo, nhà bọn họ chút nữa có thể lên khu trục hạm type 055 cùng với tướng quân Lưu Chắn Bình và đoàn lãnh đạo cấp cao của Ì quân khu Giang Nam.
Bọn họ trực tiệp trên chiến hạm nhìn thời khắc thần thánh của khu trục hạm type 055.
Đường Bắc Đầu trước đây từng đảm nhiệm chức tri thủ tỉnh Giang Nam, nhưng sau đó ông ta đã sớm từ chức, bây giờ chỉ là một người dân bình thường.
Nhưng ông vẫn có thể lên tàu cùng với tướng quân Lưu Chấn Bình và các sĩ quan quân đội quan trọng khác để tham gia buỏi dạ tiệc hải quan này.
Đây quả thật là vinh dự tối cao.
Có điều, trong lúc Đường Bắc Đầu đang vô cùng đắc ý, nghĩ rằng lời cam kết đóng góp 10 tỉ vạn của ông thật sự có tác dụng.
Lưu tướng quân mời gia đình ông ta lên tàu chiến hạm, rất có thể là muốn giới thiệu gia đình ông ta cho thiếu tướng Bắc Cảnh làm quen, đồng thời thúc tiến nhân duyên giữa thiếu tướng Bắc Cảnh với con gái ông.
Đường Bắc Đầu nghĩ đến cảnh mình có cơ hội trở thành bố vợ của thiếu tướng, tâm trạng thật sự kích động nha.
Ông vội vội vàng vàng dẫn người nhà và thuộc hạ đi chuẩn bị, để chút nữa lên tàu còn gặp thiếu tướng.
Nếu không chuẩn bị chu đáo, làm thất lễ thì sẽ phiền phức.
Gia đình Đường Bắc Đầu vừa rời khỏi khu VỊP thì gia đình Trần Ninh đến.
Vì vậy hai bên không có đụng mặt nhau.
) Lúc này, gia đình Đường Bắc Đầu đang nghỉ ngơi trong một phòng nghỉ của căn cứ hải quân, đợi đến 12h tham gia lễ hội hải quân, chờ đợi thời khắc tuyệt vời cùng thiếu tướng Bắc Cảnh gặp mặt.
Bàn tay hút xì gà của Đường Bắc Đầu khẽ run lên vì kích động.
Đường Thiên Ky mặt tràn đầy hưng phấn, kích động không thể chờ được đi đi lại lại trong phòng.
Anh ta đắc ý nói: “Quá là vinh dự mà, nhà chúng ta vậy mà có thể lên chiến hàm, Lưu tướng quân nhân cơ hội này giới thiệu em gái của chúng ta cho thiếu tướng, như vậy sau này tôi có thể trở thành anh rễ của thiếu tướng rồi, ha ha.”
Đường Hải Tâm cầm gương lên, nhân lúc này chỉnh trang lại nhan sắc.
Tuy cô không nói lời nào, nhưng ánh mắt tràn đầy mong đợi đã bán đứng cô.
Ai cũng có thể nhìn ra, cô cực kì muốn trở thành thiếu tướng phu nhân, hơn nữa lần này nhất định phải được.
Chính vào lúc này, quản gia Đường Tam Tài gõ cửa đi vào báo cáo: “Lão gia, đảo Sư Tử Đông Giang, Lục Thương Thiên truyền tin tức đến.”
Đường Bắc Đầu nghe vậy, nghiêm giọng nói: “Nói”
Đường Tam Tài nói: “Trần Ninh không cam tâm giơ tay đầu: hàng, trợ thủ đắc lực của hắn ta Đổng Thiên Bảo đã tập hợp thuộc hạ, bây giờ đang từ Trung Hải đến.”
“Trần Ninh đưa ra thư khiêu chiến với Đường gia chúng ta, muốn trưa nay 12h, tại đảo Sư Tử cùng Đường gia chúng ta làm một trận dứt điểm.”
Đường Bắc Đầu nghe vậy ngạc nhiên: “Trần Ninh biết tôi tập hợp hơn 3 vạn đồ đệ, vậy mà hắn ta vẫn không đầu hàng, lại còn tập hợp thuộc hạ hẹn chiến với ta ở đảo Sư Tử?”
Đường Tam Tài: “Vâng”
Đường Bắc Đầu cau mày, hỏi: “Vậy Trần Ninh, hắn tâp hợp được bao nhiêu thuộc hạ?”
Đường Tam Tài nói: “Theo một nguồn đáng tin cậy, thuộc hạ của Trần Ninh là Đổng Thiên Bảo hắn đem khoảng 300 thuộc hạ đến.”
3002 Đường Bắc Đầu, Đường Thiên Ky và Đường Hải Tâm liếc mắt nhìn nhau, sau đó đều không nhịn được mà phá lên cười.
Trần Ninh chỉ có 300 người mà dám khieu chiến với 3 vạn đồ đệ Đường gia, đây là biết trước kiểu gì cũng phải chết nên muốn chết oanh liệt một chút sao? Đường Bắc Đầu cười lạnh: “Nếu như Trần Ninh đã muốn chết thảm một chút, vậy thì tôi sẽ thành toàn cho anh ta.
3 vạn đồ đệ của Đường gia chúng ta, hôm nay 12h đợi mấy người Trần Ninh tới khiêu chiến.”
Đường Thiên Ky không nhịn được nói: “Nhỡ may giữa chừng Trần Ninh lại rút lui, không giám đến thì sao?”
Đường Bắc Đầu hừ lạnh: “Hắn ta trốn được ư? Hắn ta dám không đến, ta sẽ giết sạch bạn bè thân thiết của hắn.
Dù sao sau này chúng ta có thiếu tướng chống lưng, có gì phải sợ cơ chứ.”
Lúc này một nhà Trần Ninh đang ở khu vực VIP, chờ đợi lễ hội hải quân bắt đầu.
Một nhà Tống Sính Đình lúc này vẫn như đang trong mơ, mặc dù hạnh phúc nhưng cảm thấy có gì đó không chân thực.
Tống Sính Đình quay đầu nhìn chồng, nheo đôi mắt phượng xinh đẹp hỏi: “Trần Ninh, đây rốt cuộc là chuyện gì, anh không định giải thích với mọi người sao?”
Trần Ninh ôm con gái, cười cười nói với một nhà Tống Sính Đình: “Mọi người chắc đều thắc mắc chúng ta làm thế nào mà vào được lễ hội đúng không? Rất đơn giản, con là cựu chiến binh Bắc Cảnh, từng lập công nên được đặc cách tham gia lễ hội lần này.”
Mấy người Tống Sính Đình nghe vậy bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Bởi vì đến tham dự lễ hội hải quân lần này, không nhất định phải là người có quyền có tiền mà còn có cả những vị anh hùng bình thường.
Ví dụ như một vài giáo sư ưu tú, có một vài ngươi là công nhân kiểu mẫu cáp tỉnh hay là thanh niên xuất sắc của tỉnh.
Còn có những người trong quân đội đã giải ngũ, vừa rồi Tống Sính Đình cũng nhìn thấy một vài cựu chiến binh đeo quân hàm.
Chỉ là cô không nghĩ rằng, cựu chiến binh như Trần Ninh cũng có thể tham gia lễ hội long trọng này.
Trần Ninh cười nói: “Lễ hội hải quân lần này, mỗi tầng lớp đều có một vài người đại diện, họ mời một vài cựu chiến binh đến tham dự, con là một trong những số đó.”
Một nhà Tống Sính Đình nghe vậy liền tin là thật, dù sao thì Trần Ninh giải thích cũng hợp tình hợp lý.
Chỉ có Đồng Kha cười mà không nói gì.
Nhóc con Tống Thanh Thanh bị Trần Ninh bề trong lòng, cô bé càng quan tâm hơn là bao giờ bố có thể bế cô lên chiến tàu để cho cô chơi.
Cô hướng mắt về phía con tàu hải quân ở phía trước, con tàu chiến hạm hùng dũng hiên ngang, đặc biệt là con tàu to lớn nhất, chiến hạm 055 type.
Cô bé sốt sắng hỏi: “Bố, bố nói đưa con lên tàu chơi, bây giờ chúng ta có thể đi được chưa ạ?”
Tống Sính Đình vội vàng dỗ dành: “Thanh Thanh, bố chỉ nói đùa với con thôi, chiến hạm đó chúng ta không thể lên được.”
Trần Ninh ôm con gái: “Được, bố cùng con lên thuyền, đi thôi.”
Trần Ninh quay đầu nhìn một nhà Tống Sính Đình nói: “Bà xã, mọi người có muốn cùng lên tham quan chút không?”
Máy người Tống Sính Đình nghĩ rằng Trần Ninh chỉ là dỗ dành con gái mà thội, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ không có lên tiếng, Tống Sính Đình nói: “Anh cùng Thanh Thanh đi đi, bọn em không đi nữa.”
Trần Ninh nhún nhún vai: “Vậy được thôi, anh đưa Thanh Thanh đi tham quan chiến hạm một chút đáp ứng ước mơ của con bé.”
Tống Sính Đình và bố mẹ cô nghĩ cái mà gọi là tham quan của Trần Ninh chỉ là đi đến gần chiến hạm hơn một chút, đứng nhìn từ xa để dỗ dành con gái mà thôi, vì vậy bọn họ đều không đi cùng.
Đồng Kha đảo đảo mắt sau đó đi theo Trần Ninh Tống Thanh Thanh, nói to: “Ai ya, ngồi đây đợi lễ hội bắt bầu thật vô vị, tôi đi cùng anh rễ xem xem chút.”
Tống Sính Đình nhắc nhở Trần Ninh: “Chơi đùa, dỗ dành con gái đến lúc lễ hội bắt đầu đó, mọi người nhớ phải trở về đây đó nha.”
Trần Ninh: “Được, anh biết rồi.”
Trần Ninh bế con gái, đem theo Đồng Kha rời khỏi khu vực VỊP.
Anh đi thắng vào phía sâu trong quân cảng.
Bên trong quân cảng, chỗ nào cũng có quân lính túc trực canh gác, những người lính này không nhận ra Trần Ninh, nhìn thấy Trần Ninh đi linh tinh, tính đuổi Trần Ninh đi thì Tần Xương nhìn mấy người lính hô to: “Không được vô lễ.”
Nói xong, anh liền quay đầu nở nụ cười nói: “Trần tiên sinh, ngài định đi đâu vậy, tôi đưa ngài đỉ.”
Trần Ninh cười nhẹ nói: “Con gái tôi muốn đi tham quan chiến hạm, không biết có tiện không?”
Tần Xương vội vã gật đầu: “Tiện, tiện chứ, Lưu tướng quân phái tôi chuẩn bị đi mời ngài lên thuyền, lát nữa trước mặt quan khách phát biểu một vài câu.”
Trần Ninh gật nhẹ đầu, hỏi một câu: “Đường Bắc Đầu cũng được Lưu tướng quân mời lên thuyền?”
Tần Xương cung kính đáp: “Đúng vậy, Lưu tướng quân dựa theo ý của ngài mời Đường Bắc Đầu lên thuyền.”
Trần Ninh cười: “Rất tốt.”
.