Trong văn phòng chủ tịch, Tống Sính Đình kinh hãi vẫn chưa hoàn hồn.
Trần Ninh rót cho cô một ly cà phê, để cô trấn tĩnh lại.
Tống Sính Đình nhận lấy ly cà phê từ Trần Ninh, nhấp một ngụm, điềm đạm thở dài nói: “Gần đây thật nhiều chuyện rối ren.
Đám người đến tìm Tập đoàn Ninh Đại chúng ta gây chuyện thật là nhiều không đếm xuễ.”
Trần Ninh cười nói: “Muốn đội được vương miệng phải chịu được sức nặng của nó!”
“Tập đoàn Ninh Đại đang ngày càng phát triển, hơn nữa lại đang làm đại diện cho thuốc chủng ngừa ung thư gan Thự Quang.
Nhiều người đỏ mắt vì ghen tị, tự nhiên sẽ có người đến gây sự.”
Tống Sính Đình nhìn Trần Ninh, nhẹ nhàng nói: “Cũng may có anh ở đây, nếu không thì một mình em thân con gái không biết giải quyết như thế nào!”
Trần Ninh nheo mắt lại nói: “Chúng là là vợ chồng, còn phân biệt anh và em sao?”
Ngay lúc ấy, Lâm Vy gõ của bước vào cung kính nói với Tống Sính Đình: “Tống tổng, chúng ta 11 giờ rưỡi phải đến sân bay đón cô Lê, đã đến giò xuất phát rồi.”
Trần Ninh tò mò hỏi: “Cô Lê? Ai vậy?”
Tống Sính Đình có chút mệt mỏi xoa hai thái dương, giải thích: “Nhà vô địch Olympic bộ môn gieo nước(“) vừa mới giải nghệ Lê Tử Kì, công ty chúng ta dự tính sẽ mời cô ấy làm đại diện hình ảnh.”
()Gieo nước: Bộ môn thể thao nhảy từ trên cao xuống mặt nước, yêu cầu kĩ thuật nhảy.
Trần Ninh thấy Tống Sính Đình sắc mặt vẻ mệt mỏi, liền chủ động nói: “Em hai ngày nay vắt vả rồi! Việc đón Lê Tử Kì giao cho anh là được rồi!”
Tống Sính Đình kì thực rất mệt mỏi, hơn nữa vừa rồi còn bị dọa cho sợ hãi, trạng thái không được tốt.
Cô do dự một lát liền gật đầu nói: “Vậy được, anh đi đón Lê Tử Kì đi.”
Trần Ninh cùng Lâm Vi lái hongqi HS7 xuất phát.
Lúc tới sân bay mới biết chuyến bay của Lê Tử Kì đã đáp chuyến sớm hơn mười phút trước.
Mà Lê Tử Kì vừa mới bị người ta đưa đi.
Lâm Vy nghe đến thì trợn tròn mắt, kinh ngạc nói: “Chúng ta rõ ràng đã bàn bạc với cô Lê là sẽ tới đón, hơn nữa lần này cô ấy tới Trung Hải là đễ bàn bạc việc làm người đại diện phát ngôn với công ty chúng ta.
Sao có thể bị người khác đón đi rồi chứ?”
Trần Ninh nhíu mày nói: “Cô gọi một cuộc điện thoại cho cô Lê xem tình huống như thế nào?”
Lâm Vy vội vàng rút điện thoại ra gọi cho Lê Tử Kì, nhưng điện thoại đầu bên kia đã tắt.
Trần Ninh và Lâm Vy không biết rằng Lê Tử Kì mặc dù là nhà vô địch gieo nước Olympic, nhưng cũng là một công chúa gieo nước của Hoa Hạ.
Nhưng vì xuất thân bình thường nên cuộc sống của cô ấy cũng rất giản dị.
Sau khi giải nghệ, cô ấy quyết định quay về cuộc sống bình thường.
Cô ấy từ phương Bắc một mình đến Trung Hải không dẫn theo vệ sĩ, cũng không dã theo nhân viên, trực tiếp một mình xách theo hành lí đến.
Lúc cô ấy vừa ra khỏi sân bay, có hai người đàn ông mặc tây phục đi về phía cô biểu thị như là đặc biệt đến đón cô.
Lê Tử Kì đối với an ninh trong nước rất yên tâm, hơn nữa còn cho rằng hai người đàn ông mặc tây phục này là do Tập đoàn Ninh Đại phái đến đón cô.
Vậy nên cô cũng không suy nghĩ gì mà theo hai người họ lên một chiếc xe Maybach màu đen.
Nhưng khi cô ấy lên xe mới phát hiện ra, ngoài người tài xế, trên xe còn xuất hiện một người đàn ông Đông Doanh mặt mày hung dữ.
Ngoài ra, người đàn ông Đông Doanh này còn bị băng bó một bên đầu, một bên đầu chảy rất nhiều máu, hóa ra đã bị người ta cắt đứt một bên tai.
Lê Tử Kì ý thức được có điều gì không đúng, vội vã kêu dừng xe, cô ấy muốn xuống xe.
Người đàn ông Đông Doanh cười gẳn: “Cô Lê Tử Kì, chào cô.
Tôi là Mitsui Ken của tập đoàn chính trị Tam Hòa, rất vui được quen biết cô!”
Lê Tử Kì kinh hãi nói: “Các người lừa tôi lên xe, rốt cuộc muốn làm gì?”
Mitsui Ken ngắm nhìn tướng mạo xinh đẹp, cơ thể hoàn hảo của Lê Tử Kì, nheo mắt đầy ý cười: “Ha ha! Đương nhiên là muốn cùng cô Lê làm chút chuyện hứng thú rồi! Nhân tiện muốn nhờ cô Lê giúp đỡ đói phó Trần Ninh.”
Lê Tử Kì vẻ mặt sợ hãi: “Trần Ninh là ai? Tôi không quen hắn.
Cậu tốt nhất nên lập tức thả tôi ra!”
Mitsui Ken cười lạnh: “Cô không cần quen hắn.
Nhưng cô ở trong tay tôi, nhất định hắn sẽ tới cứu cô, đến lúc đó mục đích của tôi đã đạt được!”
Sân bay Trung Hải, Trần Ninh và Lâm Vi liên tục không gọi được vào điện thoại của Lê Tử Kì, anh nhận thấy hình như đã xảy ra chuyện.
Vậy nên Trần Ninh trực tiếp rút điện ra gọi cho Điển Chử: “Cậu giúp tôi tra ra địa điểm hiện tại của quán quân gieo nước Olympic Lê Tử Ki!”
Điễn Chử lập tức huy động cơ quan An ninh Quốc gia, ngoài ra các cơ quan khác như tổ chức hacker đỏ cũng tham gia điều tra tung tích của Lê Tử Kì.
Rất nhanh liền thông qua camera theo dõi ở sân bay phát hiện cô ấy đã lên một chiếc xe Maybach màu đen.
Chưa đầy năm phút sau, Điển Chử gọi điẹn thoại đến nói cho Trần Ninh: “Thiếu gia! Cô Lê Tử Kì bị Mitsui Ken đưa đi rồi!”
Trần Ninh chau mày: “Tên tiểu Đông Doanh đó không phải bị bắt rồi sao? Sao nháy mắt một cái liền ra ngoài rồi?”
Điển Chử nói: “Mitsui Ken là thiếu gia của tập đoàn chính trị Tam Hòa.
Vừa bị bắt thì đại sứ quán Đông Doanh đã gọi tới nghiêm túc kháng nghị.
Còn Tiêu gia cũng lợi dụng nhân lực của bọn họ gia tăng áp lực cho phía cảnh sát Trung Hải.”
“Vương Tri Hành không thể chống đỡ, đành phải lập tức thả Mitsui Ken và Tiêu Minh ra.”
Trần Ninh tức giận: “Sao lại như thế được!”
Điển chử nói: “Thiếu gia, theo dữ liệu theo dõi mới nhất, Mitsui Ken và đám người của hắn đã đưa cô Lê tới Sakura Club!”
Trần Ninh trầm mặc nói: “Tôi biết rồi!”
Nói xong liền tắt máy, phân phó Lâm Vy lên xe.
Sau đó liền lái Hongqi HS7 một cách điên cuồng, xe phi như bão đuổi đến Sakura Club.
Trên đường, Lâm Vy bị dọa la hét không ngừng.
Sakura Club, Mitsui Ken đảo mắt không ngừng nhìn về phía Lê Tử Kì.
Hắn ta ngoác miệng cười: “Ha ha! Mặc dù tướng mạo và khí chất của cô không so sánh được với Tống Sính Đình nhưng thân hình lại không hề thua kém.
Càng hay hơn khi cô lại là quán quân gieo nước Olympic, và là công chúa gieo nước của Hoa Hạ.
He he, thật đúng lúc để tôi trút giận.”
Hắn ta vừa nói, liền vồ tới Lê Tử Kì.
Nhưng Lê Tử Kì xuất thân là vận động viên, thân thủ có phần nhanh nhẹn hơn những người phụ nữ bình thường.
Cô ấy không những tránh được mà còn giơ tay lên giáng cho Mitsui ken một cái tát mạnh mẽ, đồng thời tức giận mắng lớn: “Súc sinh, có hiểu cách tôn trọng phụ nữ không!”
Mitsui Ken bị tát một cái vào mặt đau đón, vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Cái đồ phụ nữ đê hèn như mày dám đánh tao?
Người đâu, trói tay chân nó lại! Tao lại muốn chơi cho mày thân tàn ma dại!”
Lê Tử Kì mặc dù là vận động viên gieo nước, nhưng cũng chỉ là phụ nữ, làm sao có thể chống đỡ đám thủ hạ như sói như hỗ này của Mitsui Ken?
Rất nhanh sau đó cô liền bị mấy tên thủ hạ của Mitsui Ken giữ chặt tay chân, đặt lên bàn không thể động đậy.
Mitsui Ken cười lớn tiến đến: “Ha ha… Để tao ném thử mùi vị công chúa gieo nước của Hoa Hạ nào!”
Lê Tư Kì vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng, trên khóe mắt đã rơi ra vài giọt lệ.
Ngay vào lúc này, cánh cửa vang lên một tiếng, bị người ta đá bay ra.
Trần Ninh vẻ mặt bình tĩnh từ cửa bước vào, lạnh lùng nói: “Mitsui Ken, mày là người muốn tìm đường chết nhất mà tao từng gặp.
Hôm nay cho dù Thiên Vương Lão Tử có đến cũng không cứu nỗi mày nữa!”
Lê Tử Kì ngẳng đầu lên, khuôn mặt đầy nước mắt kinh ngạc nhìn Trần Ninh.
Mitsui Ken nhìn thấy Trần Ninh liền giật nảy người, co mình hoảng sợ.
Thủ hạ bên cạnh hắn ta, từng người từng người như gặp phải kẻ thù lớn.
Nhưng vào lúc này, một người mặc trang phục võ sĩ Đông Doanh, chân mang guốc mộc, tóc dài trên tay cầm một thanh kiếm dài trông như một kiếm hào xuất hiện.
Trên người kiếm hào này tỏa ra một khí thế mạnh mẽ vô song, như một con dao sắc nhọn được rút ra khỏi vỏ bọc của nó.
Hắn chính là đồ đệ đầu tiên của Thần kiếm Đông Doanh, ngôi sao sáng nhất của Đông Doanh trong mười năm qua Hắc Thiên Cầu – Liễu Sinh Cương.
Sát thần Liễu Sinh Cương hướng về phía Trần Ninh, âm thanh lạnh lùng không chút cảm xúc: “Tôi chỉ ra một đao, nếu như cậu đỡ được, xem như mạng cậu chưa đến lúc chết!”
.