Chiến Long Vô Song


Hơn một nghìn người, đầy khắp núi đồi.


Hơn một vạn người, không thấy giới hạn.


Trần Ninh và Điển Chử dẫn đầu hai nghìn thủ hạ, đã coi là thanh thế lẫy lừng rồi.


Nhưng so với đội quân hai mươi nghìn người nhà họ Tiêu, lúc này thấy rõ sự nhỏ bé.


Tiêu Kiến Khang được Tiêu lão gia và Mitsui Takeshi cùng đám thuộc hạ đứng bao vây, lạnh lùng hướng về phía đám người Trần Ninh đang đứng ở trước căn cứ, ông ta nheo mắt nói: “Nói với bọn họ, bảo Trần Ninh và Điển Chử ra đây nói chuyện.”

Lập tức, trong đám người Tiêu gia, có người cao giọng nói: “Ngài Tiêu muốn Trần Ninh và Điển Chử ra đây nói chuyện.”

Rất nhanh, Trần Ninh với dáng người cao lớn, cùng với Điển Chử cường tráng xuất hiện trước quân đội Mãnh Long.


Trần Ninh híp mắt, cười như không nhìn về phía đội quân nhà họ Tiêu, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Tiêu Kiến Khang, cười nói: “Tôi là Trần Ninh, Tiêu Kiến Khang ông thật to gan, dám đem người bao vây căn cứ quân sự.”

Tiêu Kiến Khang hừ lạnh: “Người to gan là cậu mới đúng, dám tự tiện bắt người.”

“Các người không tuân thủ quy tắc, vậy tôi chỉ đành bắt các người đem về Bắc Cảnh để thiếu tướng Bắc Cảnh trị tội các người.”

Trần Ninh cùng Điển Chử và hơn hai nghìn chiến sĩ nhìn nhau sau đó không nhịn được mà cười to ha ha.


Tiêu Kiến Khang thấy Trần Ninh và đám người Điển Chử còn cười được, sắc mặt trầm xuống: “Điển Chử, bây giờ cậu đang là quân nhân của Bắc Cảnh, tôi khuyên cậu đừng có can thiệp vào việc này.”

“Nếu như cậu đồng ý thả em trai tôi ra và đem Trần Ninh cho bọn tôi xử lý, tôi sẽ không trách cứ cậu chuyện trước đó.”

Điển Chử nhếch miệng cười: “Nếu như tôi nói không thì sao?”

Tiêu Kiến Khang không có trực tiếp trả lời câu hỏi của Điển Chử mà quay đầu hướng về hai nghìn thụ hạ và đồ đệ nhà họ Tiêu lớn tiếng hỏi: “Bọn họ không chịu thả người, vậy chúng ta phải làm gì?”

Hai mươi nghìn thủ hạ, đồ đệ nhà họ Tiêu đồng thanh hét lên: “Vậy thì đánh bại hết bọn chúng.”

“Chiến, chiến, chiến.”

Hai mươi nghìn người cùng nhau hét lên, âm thanh như vang vọng núi rừng, long trời lở đất.



Trần Ninh mặt vẫn như cũ không hề đổi sắc, nhẹ nhàng từ tốn thốt ra hai chữ: “Đến đi.”

Hai nghìn chiến sĩ đặc chủng binh đoàn Mãnh Long bên cạnh anh xũng đồng thanh hô: “Đến đi.”

¡ Tiêu Kiến Khang thấy vậy, cười lạnh nói: ‘Không cho máy tên kiêu ngạo này một bài học, bọn chúng còn tưởng rằng Giang Nam là do Bắc Cảnh bọn họ làm chủ.”

“Ra tay đánh bại tất cả bọn chúng, cố gắng không giết người, đánh bọn chúng bị thương là được rồi.”

Lệnh của Tiêu Kiến Khang vừa ra, bốn con át chủ bài nhà họ Tiêu: Hỗ, Long, Báo, Sư dẫn theo hai mươi nghìn thuộc hạ và đồ đệ nhà họ Tiêu xông lên.


Trong sát khi inh trời động đất, hai mươi nghìn thuộc hạ Tiêu gia như một dải màu đen lao về phía Trần Ninh.


Trần Ninh bình tĩnh nói: “Bắt đầu chiến đấu.”

“Giết!”

Điển Chử cùng hai nghìn chiễn sĩ Mãnh Long như một đàn sói hừng hực khí thế, xông lên ngênh đón đội quân nhà họ Tiêu.


Một lớn một nhỉ như hai dòng lũ đấu tranh trực diện, ngay lập tức tập trung trong một chỗ.


Binh đoàn đặc chủng Mãnh Long là con át chủ bài của quân đội Bắc Cảnh, sức chiến đấu có một tiêu chuẩn nhát định.


Hơn nữa, hôm nay chiến đấu trước mặt thiếu tướng, ai cũng dùng hết bản lĩnh, ai chả muốn được thiếu tướng nhìn trúng.


Thủ hạ nhà họ Tiêu mặc dù nhiều nhưng cũng chỉ như đám người ô hợp, sức chiến đấu sao có thể bằng được con át chủ bài của quân đội Bắc Cảnh.


Cuộc chiến vừa nổ ra, hai bên vừa tiếp xúc, Tiêu Kiến Khang, Tiêu lão gia và cả đám người Mitsui Takeshi liền nhìn thấy một cảnh tượng kinh ngạc.


Nhà họ Tiêu có đến nghìn người kêu lên rồi ngã xuống đất.


Trời đất!

Này cũng quá là mạnh rồi đi.



Động tác của nhóm Điển Chử nhanh gọn dứt khoát, các chiêu thức của họ đều đánh vào chỗ yếu của đối phương, đối phương bị đánh bạ hoàn toàn bởi tốc độ và sức mạnh, phong cách chiến đấu điển hình của quân đội.


Chỉ trong vòng một nốt nhạc, đội quân nhà họ Tiêu đã bị đánh gục thêm hai nghìn người.


Tiêu Kiến Khang và những người khác chết lặng, đây là đánh nhau hay gặt lúa mì vậy.


Lúc này, hai trong tứ đại kim cương nhà họ Tiêu là Trương Long, Triệu Hồ, lao về phía Điển Chử.


Còn hai Tứ đại kim cương khác là Tần Sư, Tống Báo cũng hướng về phía Trần Ninh.


Long, Hỗ, Sư, Báo tứ đại kim cương người có sức chiến đấu mạnh nhất đội quân nhà họ Tiêu cũng không bằng được binh đoàn Mãnh Long.
Bọn họ muốn bắt quân trước tiên phải bắt vua đã, vì vậy bọn họ quyết định đánh bại Trần Ninh và Điển Chử trước.


Nếu như có thể đánh bại được Trần Ninh và Điển Chử vậy thì người của hắn sẽ ngoan ngoãn đầu hàng.


Điển Chử nhìn thấy Trương Long, Triệu Hỗ lao về phía anh, anh hừ lạnh, giơ ra hai nắm đấm, đánh thẳng vào Long Hỏ.


Trương Long, Triệu Hỗ đồng thời bị Điển Chử dùng một nắm đấm đánh bay.


Điển Chử vẫn đứng ở chỗ cũ không hề di chuyển, hai người Trương Long, Triệu Hỗ kêu lên một tiếng, lùi về phía sau 5-6m.


Khóe miệng hai người chảy máu, vậy là bị Điển Chử đánh bị thương.


Cùng lúc đó, cách đó không xa, Tần Sư cùng Tống Báo cũng hung hăng lao về phái Trần Ninh.


Trần Ninh thờ ơ nói: “Ruồi nhặng cũng đòi đến Hoành Điếm.”

Lời vừa buông ra, chớp mắt động chân đá một phát.



Pèng pèng hai tiếng, đá trúng ngực của hai đối thủ.


Tần Sư và Tống Báo đều hộc máu, bay ra ngoài, ngã xuống đất nhìn như đã chết.


Tứ đại kim cương của Tiêu gia đối đầu với Trần Ninh và Điển Chử đều bị họ đánh cho bị thương nặng.


Còn chiến sĩ đặc chủng binh đoàn Mãnh Long thì vô cùng hung hăng và ác liệt, người nhà họ Tiêu từng người từng người hét lên rồi ngã xuống.


Cuộc chiến mới bắt đầu một lúc, một nửa người Tiêu gia đã ngã xuống.


Số còn lại, ai ai cũng khiếp sợ, chuẩn bị quay người bỏ chạy.


Bọn họ lúc này đến chiến sĩ đặc chủng Mãnh Long cũng không đánh được, trước mặt chiến sĩ Mãnh Long bọn họ chỉ như bao cát di động mà thôi, làm sao mà đánh đây.


Tiêu Kiến Khang, Tiêu lão gia và đám người Mitsui Takeshi nhìn thấy một màn này đều hoảng sợ.


Đúng lúc này, từ đằng xa truyền đến tiếng xe ầm ầm.


Vô số xe lao về hướng này.


Chiếc xe đầu tiên là một chiếc Audi có biển số a.


01, đây chính là xe của thị trưởng Giang Nam Đào Đông Lâm.


Phía sau còn có một vài chiếc xe mang biển số 002, 003, 004, đều là xe của những lạnh đạo cấp cao tỉnh Giang Nam.


Rõ ràng, những lãnh đạo tỉnh Giang Nam đã đến rồi.


Phía sau cùng con có một chiếc xe Honggi, chiếc xe này là của Lưu Chấn Bình.


Phía sau xe Hồng Kỳ còn có cả lượng lớn xe Jeep và xe địa hình, xe tải quân sự cỡ lớn trải dài không dút…

Hiển nhiên, tổng tư lệnh quân đội Giang Nam Lưu Chấn Bình cũng đích thân đến.



Tại hiện trường, quân đội Mãnh Long và đội quân nhà họ Tiêu đã ngừng chiến đấu.


Nhà họ Tiêu cùng binh đoàn Mãnh Long đều nhìn về phía đoàn người hông mời mà đến kia.


Rất nhanh, thị trưởng Đào Đông Lâm dẫn theo thuộc hạ bước xuống xe.


Lưu Chấn Bình một thân quân trang cũng đem theo thuộc hạ đến, từ xe bước xuống, còn có hơn mười nghìn chiến sĩ trang bị đầy đủ vũ khí cũng nhanh chóng từ xe đi xuống tập hợp.


Tiêu Kiến Khang vốn dĩ nhìn người nhà Tiêu bị đánh tới tan tác còn đang lo lắng, không ngờ Lưu Chấn Bình và Đào Đông Lâm liền tới.


Ông ta nghĩ rằng Đào Đông Lâm cùng Lưu Chấn Bình tới để tiếp viện cho ông ta.


Ông ta nở nụ cười nhìn về phái Lưu Chấn Mình và Đào Đông lâm tiếp đón, cười ha ha nói: “Thị trưởng Đào, Lưu tướng quân, chuyện nhỏ này vậy mà lại làm kinh động đến hai vị đến giúp đỡ, Tiêu mỗ cảm động không thôi…”

Nhưng, khiến ông ta kinh ngạc là.


Lưu Chấn Bình và mấy người Đào Đông Lâm như không nhìn thấy ông ta vậy, đi thẳng qua mặt ông ta.


_ Tiêu Kiến Khang đứng hình ngay tại chỗ, ngạc nhiên khi thấy Lưu Chắn Bình và Đào Đông Lâm cùng những người khác đi nhanh về phía Trần Ninh.


Đào Đông Lâm cười nịnh nọt nói: “Thiếu tướng, chúng tôi đến muộn, thật xin lỗi.”

Lưu Chấn Bình cũng cười sảng khoái nói: “Thiếu tướng, tôi nghe nói có người muốn cùng người đối đầu, tôi lập tức đem mười nghìn chiến sĩ đến giúp đỡ, đủ nghĩa khí chứ.”

Thiếu tướng?

Tiêu Kiến Khang và tất cả người nhà họ Tiêu như sét đánh ngang tai, ai cũng ngơ ngác.


Sắc mặt Tiêu Kiến Khang nhanh chóng tái đi với tốc độ siêu nhanh, sau dó toàn thân run lên, vừa rồi ông ta cảm thấy biểu cảm nghiêm túc của Trần Ninh như đã gặp qua ở đâu rồi.


Nhưng Trần Ninh không có mặc quân phục của thiếu tướng, ông ta căn bản không thể nào nhận ra Trần Ninh là thiếu tướng Bắc Cảnh.


Lúc này anh ta mới kinh ngạc, cả người như rơi vào động băng, chân tay lạnh lẽo, giọng run rầy: “Xong rồi, xong thật rồi, hắn ta là thiếu tướng Bắc Cảnh…”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận