Lục San San bỗng trợn tròn mắt.
Rất nhiều người có mặt ở đó cũng trợn tròn mắt.
Lục San San nhìn Vương Đạo Phương với vẻ khó tin: "Vương tướng quân, ông."
Vương Đạo Phương thản nhiên bước đến, giật lấy khẩu súng lục mini trong tay Lục San San rồi đưa cho cảnh vệ bên cạnh.
Sau đó, ông ấy cầm lấy hộp đựng sợi dây chuyền ruby trên tay vợ mình, bước nhanh đến trước mặt Trần Ninh.
Ông ấy giơ hộp trang sức đựng sợi dây chuyền ruby lên cao hơn đầu bằng hai tay, đồng thời cung kính nói: "Cậu Trần kính mến, sợi dây chuyền này vốn thuộc về mẹ vợ của cậu.
Bây giờ đồ về với chủ cũ, mong cậu nhận cho!"
Gì cơ?
Lục San San sững sờ, vô số khách mời ở hội trường cũng sửng sốt.
Tổng Sính Đình và đám người Tổng Thanh Tùng càng ngạc nhiên hơn, trong mắt sắp lọt ra ngoài.
Trời ơi, lời nói của Trần Ninh đã trở thành sự thật.
Không ngờ Vương tướng quân lại đích thân dâng sợi dây chuyền bằng hai tay, trả lại cho Trần Ninh.
Rất nhiều người ở đó đều tỏ vẻ chấn động.
Hầu hết là họ không biết nguồn gốc của sợi dây chuyền ruby, nhưng vẫn sốc khi thấy Vương Đạo Phương Vương Đạo Phương cung kính với Trần Ninh như thế.
Ai cũng biết là hai năm trước Vương Đạo Phương mới được điều đến phía Nam, trước đó ông ấy ở trong quân đội biên giới phía Bắc.
Người xuất thân từ quân đội biên giới phía Bắc không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà còn có một đặc điểm riêng, đó là ngông cuồng tương đương thực lực!
Vương Đạo Phương rất có bản lĩnh, tính tình cũng rất ngạo mạn.
Thường ngày hiếm thấy ông ấy kính trọng và lễ độ với ai như vậy!
Lúc này, mọi người bất giác cùng suy đoán thân phận của Trần Ninh.
Trong đó, người sốc nhất là Tống Sính Đình và gia đình Tống Thanh Tùng.
Bởi vì bọn họ biết rõ giá trị và nguồn gốc của sợi dây chuyền này.
Trần Ninh đã nói rằng Vương Đạo Phương sẽ đích thân trả dây chuyền cho anh.
Quay lại web truyện t a m l i n h nhé
Lúc đó, cả nhà Tống Thanh Tùng còn mỉa mai đủ kiểu, mắng Trần Ninh chém gió thành bão, ăn nói ngông cuồng.
Ai dè câu nói ấy trở thành sự thật, Vương Đạo Phương thật sự cung kính dâng dây chuyền bằng hai tay, trả lại cho Trần Ninh.
| Tống Thanh Tùng cảm thấy trái tim quá sức chịu đựng, đập thình thịch dữ dội, huyết áp cũng tăng vọt, suýt thì ngã quỵ.
Cát Mỹ Lệ cũng run rẩy lẩm bẩm một mình: "Không thể nào, không thể nào, phải có thân phận ghê gớm nhường nào mới được Vương tướng quân cung kính đến vậy?"
Ngay cả trong đôi mắt tuyệt đẹp của Tổng Sính Đình cũng tràn đầy kinh ngạc.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc, thầm nghĩ sao Trần Ninh làm được?
Đương sự Trần Ninh thì vẫn bình thản như thường.
Anh ung dung nhận hộp dây chuyền ruby mà Vương Đạo Phương dâng lên rồi tiện tay đưa cho Tổng Sính Đình.
Tiếp đó, anh mỉm cười nói với Vương Đạo Phương: "Ha ha, làm phiền Vương tướng quân."
Sau khi trả lại sợi dây chuyền ruby của Trần Ninh, Vương Đạo Phương xoay người nhìn mấy chục võ sĩ cầm kiếm Nhật, đang không biết phải làm sao của nhà họ Lục ở xung quanh, lạnh lùng quát: "Các người còn không buông vũ khí đầu hàng, lẽ nào muốn dùng vũ lực trước mặt tôi?"
Mấy chục kiếm sĩ đều muốn buông vũ khí đầu hàng, nhưng lại sợ bị trách phạt.
Vì vậy, bọn họ bất giác cùng nhìn về phía Lục San San.
Hiện giờ, Lục San San đang bị mười khẩu súng tiểu liên chĩa thẳng vào đầu.
Cô ta đang định bảo thuộc hạ buông vũ khí đầu | hàng.
Nhưng mà Vương Đạo Phương thấy đám kiếm sĩ không lập tức từ bỏ chống cự sau câu nói của mình thì nổi giận lôi đình: | "Xem ra các người chán sống thật rồi!"
Vương Đạo Phương vừa nói dứt câu, tức thì có hai tốp binh lính với võ trang đầy đủ chạy như bay từ bên ngoài vào, khoảng chừng hơn trăm người!
Hơn trăm chiến sĩ với súng thật đạn thật bao vây toàn bộ đám thuộc hạ của Lục San San.
Soạt! Họ giơ súng tiểu liên trong tay lên, nhắm vào đám kiếm sĩ.
Lần này, đám kiếm sĩ nhà họ Lục sợ đến nỗi không chờ Lục San San lên tiếng đã rối rít ném vũ khí đầu hàng.
Đồng thời, mọi người cũng đã nhìn ra.
Tối nay Vương Đạo Phương không giỡn chơi với nhà họ Lục, mà hình như là làm thật đó!
.